Chương trước
Chương sau
“Chó?”
Hàn Tư Không mở bừng mắt ra, cậu lan rộng tâm thức và nhận thấy sự chuyển động đến từ rất nhiều phương hướng xung quanh.
“Chúng ta bị bao vây!”
Đoàn trưởng hét lớn, một số cảnh vệ Tôn gia cũng rất nhanh rút vũ khí ra và dừng đoàn xe lại. Thế thủ được nhanh chóng thành lập.
Không cần Hàn Tư Không báo động, đoàn người cũng cảm nhận được rất rõ ràng có sát khí đang hướng về, nơi đây cũng chưa thể tính là vùng an toàn được. Vì thế nên cảnh giác của đa số bọn họ đều rất cao.
Người có tu vi cao nhất trong đoàn chính là Tôn Huỳnh – Tâm nhân đỉnh phong. Và rất nhiều người khác cũng có tu vi nằm ở mức Tâm nhân và Chi nhân trung kỳ, thật ra thì Hàn Tư Không về cơ bản cũng không cần quá lo lắng.
Cậu không cần phải ra tay thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn, nhưng nếu không ra tay thì nhiệm vụ nó lại tính cậu thất bại thì chẳng phải là phí điểm tích lũy sao?
Nghĩ xong, Hàn Tư Không nhẹ nhàng nghiêng người và cơ thể lướt nhẹ về một phía khuất ánh sáng. Cậu cần giết đại vài Ma thú để nhiệm vụ có thể tính vào, ở đây vẫn chưa thích hợp lộ diện, dù rằng Tôn gia có thể đã bị huỷ.
Nhưng để cẩn thận thì tốt nhất vẫn nên thu mình, dù sao thì cũng không tổn hại gì với cậu cả.
Cơ thể lướt nhanh đến vị trí xuất hiện một đàn chó với kích cỡ ngang bằng một con trâu, Hàn Tư Không giật mình và phóng người lùi lại. Cậu cảm nhận được có sự hiện diện của ai đó ngay tại đây.
Khí tức của đối phương rất yếu, có thể là người phàm. Nhưng lại đang tồn tại hay nguồn năng lượng không thua gì khí tức Linh nhân cảnh của Hàn Tư Không cả, đây có lẽ là một nhân vật trọng yếu đang được hai tu sĩ khác bảo hộ.
Nếu là hai Linh nhân cảnh thì dư khả năng giải quyết đám Ma thú trung cấp này, nhưng tại sao khí tức của họ lại yếu ớt đến thảm thương thế này? Thậm chí còn có lúc đã tụt xuống đến Trí nhân cảnh.
“Là một loại tiên pháp tăng cường thực lực sao?”
Hàn Tư Không chỉ có thể suy đoán, dường như hai người bảo hộ này đã từng trải qua chiến đấu trước khi gặp đám Ma thú này. Cậu có nên giúp đỡ bọn họ một chút hay không đây?
“Tốt nhất là đứng lấy oán báo ân.”
Nói đoạn, Hàn Tư Không xoay người phóng thẳng về phương hướng đó.
Kim Trảo!
Hai tay cậu phát sáng nhè nhẹ và hoá thành một màu ánh kim lấp lánh, siết chặt nắm đấm, Hàn Tư Không lấy đà và phóng thẳng vào khu vực đang có khoảng bốn con Khuyển Dạ Xoa bao quanh.
Oành!
Hàn Tư Không đấm thẳng, một con Ma thú ngay lập tức nát đầu và văng thẳng ra ngoài, cậu rất nhanh thu người lùi lại và ba con còn lại ngay lập tức xoay thân cắn giết cậu.
Chống tay xuống đất, Hàn Tư Không vận sức vào thân dưới và đôi chân cậu đá mạnh về hai hướng thẳng đến đỉnh đầu Ma thú.
Ầm!
Bụi đất vung vãi, Hàn Tư Không ngả người và dùng tay phải bắt lấy đuôi của một con Khuyển Dạ Xoa đang xoay thân bỏ chạy.
“Gào!”
Nó quay đầu giơ nanh định cắn thẳng vào cổ cậu, nhưng Hàn Tư Không lại cho một cú đấm thẳng vào giữa cuống họng Ma thú và nó nát thành từng tia máu nhỏ.
Mọi việc diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngay cả hình dáng của ba người đang đứng tại đây cậu cũng chưa kịp nhìn đến.
“K-Khủng quá!”
Âm thanh của nam giới vang lên, Hàn Tư Không đưa mắt nhìn sang và thấy rõ ràng ba người thanh niên với dáng vẻ có phần chật vật. Tuy rằng bọn họ cũng chỉ bị chút ít vết thương nhẹ mà thôi.
Người vừa hô hào là kẻ đứng vị trí trung tâm, vóc dáng cao gầy và gương mặt anh tuấn, quần áo thẳng tắp màu trắng tinh. Phần vạc áo còn có một biểu tượng hình tròn với ngọn lửa bao quanh.
Đó là biểu tượng của luyện đan sư?
Nhân giới ngoại trừ tu tiên giả cường thế ra thì vẫn còn tồn tại rất nhiều kiểu nghề nghiệp khác cũng có thể khiến thân phận của người bình thường trở nên thật cao quý. Tựa như lãnh đạo đất nước, bên cạnh đó còn có những y sư, luyện đan sư, luyện khí sư,...
Và trong số đó thì luyện đan sư có địa vị cao nhất, bởi nếu đủ trình độ thì họ có thể luyện chế đan dược cấp bậc thiên phẩm, và ở cấp bậc đó thì ngay cả Lý nhân cảnh giới cũng có thể sử dụng để chữa thương hoặc tăng mạnh thực lực chính mình.
Đó là lý do chính khiến cho nghề nghiệp luyện đan sư có được nhiều sự kính trọng đến thế, bọn họ có thể hiệu triệu những tu tiên giả mạnh mẽ và dùng đan dược như một loại tiền công.
Tôn Như đến với Thành Đô cũng là vì duyệt đan đại hội, Hoàng Nghi trước đó đã khoe khoang với Hàn Tư Không rất nhiều về thiên phú luyện đan thiên tài của Tôn Như, và nàng ta lại còn có tu vi hoàn toàn rất ổn.
Mặc dù thế, Hàn Tư Không vẫn chẳng để tâm mấy, cậu có nhiều việc cần phải làm hơn là cứ tập trung quan tâm những chuyện không đâu.
“Là người ngoại quốc sao?”
Một trong hai người đang đứng chắn trước mặt chàng thanh niên mang áo bào luyện đan sư lên tiếng, ánh mắt có phần cảnh giác nhìn một lượt Hàn Tư Không.
Hai người này có ngoại hình tương đồng nhau, từ vóc dáng cho đến khuôn mặt. Chỉ có khí tức là chênh lệch kha khá mà thôi, quần áo đều có chất lượng khá cao cấp cùng với một số phụ kiện xa hoa.
Đôi mắt đen của Hàn Tư Không nheo lại, cậu gật đầu nhẹ và quay người bỏ đi. Nơi đây cũng không thích hợp để trò chuyện, và nhìn qua thì ba người này dường như có thế lực đứng sau không hề nhỏ. Cậu muốn tránh rắc rối khi chung đụng với những phần tử địa vị cao như thế.
“K-Khoan!”
Gã thanh niên bước lên một bước và hét lớn, nhưng Hàn Tư Không đã hoàn toàn biến mất.
“Nhanh khiếp!”
“Thiếu chủ! Người đó...”
Tên bên cạnh hướng về gã và nói với thái độ rất cung kính, nhưng đáp trả cũng chỉ là sự im lặng.
“Trở về Thành Đô đi, ta còn phải chuẩn bị cho đại hội luyện đan.”
“Vâng! Thiếu chủ!”
...
Điệp Trung lùi người, anh biết rõ bản thân mình đang là người chỉ huy đoàn đội này. Vì thế nên việc trực tiếp tham gia vào chiến trận sẽ là một quyết định ngu ngốc.
“Bên trái!”
Tay trái vung lên, một nhóm các thành viên nhóm hộ vệ ngay lập tức phóng đến và tấn công vào lũ Khuyển Dạ Xoa, Ma thú Trung cấp về cơ bản sẽ không có đủ trí tuệ để tấn công chiến thuật, vì lẽ đó mà chúng ta có thể dễ dàng đánh bại chúng ngay cả khi sức mạnh của cả hai bên là ngang nhau.
“Bảo vệ đoàn xe!”
Nhóm khác bước vào tư thế phòng thủ, bọn họ giơ cao kiếm lên trước mặt và đôi mắt cũng bao trùm sự tập trung tuyệt đối.
Vì đây là trách nhiệm.
Điệp Trung dùng mắt bao quát chiến trường, có khá nhiều Khuyển Dạ Xoa ở cánh phải nhưng lại rất thưa thớt tại cánh trái.
Và dường như bọn chúng đã có lỗ hổng trong việc bao vây, rõ ràng một hướng hoàn toàn không có bóng dáng của bất kỳ Ma thú nào.
“Hoàng Nghi! Hỗ trợ nhóm tiểu thư!”
“Vâng!”
Hoàng Nghi nhanh chân lùi về sau, cậu chạy thẳng đến xe ngựa của Tôn Như và Tôn Ngọc. Hai tay đặt nhẹ lên đầu con ngựa để ngăn việc nó hoảng loạn và khiến cỗ xe mất đi quyền kiểm soát, Hoàng Nghi gật đầu với người đang lái xe và rút ra một thanh kiếm khá cũ kỹ trên tay.
Cậu biết rõ một hướng hoàn toàn không có bóng dáng Ma thú là do đâu, không phải bọn chúng đã quên bao vây. Mà bọn chúng đã bao vây, nhưng đã bị một người phá tan.
“Daint huynh thật mạnh mẽ.”
Cảm thán nhẹ trong lòng, Hoàng Nghi luôn ước ao mình có được sức mạnh cường đại như thế. Để có thể tự bảo vệ bản thân, và bảo vệ cho những người khác, nhưng sức mạnh nào có dễ dàng như vậy đạt được cơ chứ.
Sinh ra trong một gia đình nghèo với truyền thống làm những công việc thấp kém, Hoàng Nghi luôn luôn có sự ngưỡng mộ với những người có địa vị cao quý. Nhưng sau khi cậu nhìn thấy trận chiến của một tu tiên giả với đám người xấu xa để cứu giúp một cô gái xa lạ, cái nhìn của Hoàng Nghi đã thay đổi rất nhiều.
Cậu từng tin rằng bản chất của kẻ mạnh luôn rất tàn nhẫn và xấu xí, nhưng hoàn toàn không phải toàn bộ. Có những cá nhân cực kỳ mạnh mẽ nhưng họ vẫn tỏa sáng, vẫn rất xinh đẹp dù bản thân đang tồn tại giữa một vũng bùn lầy hôi hám.
Khương Hi là một Y sư, nhưng trái tim của nàng lại hoàn toàn lương thiện. Khác biệt hoàn toàn với những Y sư tài giỏi khác, tất cả bọn họ đều rất cao ngạo và thường nhìn vào thân phận của bệnh nhân. Việc chữa trị đối với những kẻ đó chỉ là một cuộc giao dịch, và nếu không thể kiếm lời, cứu chữa là chuyện không bao giờ diễn ra.
Nhưng Khương Hi thì khác, nàng ấy làm mọi việc mà không cần bất cứ hồi đáp nào cả. Thậm chí còn sẵn lòng giúp đỡ những bệnh nhân quá thiếu thốn về mặt vật chất, đó cũng là lý do mà Khương Hi thường chẳng có bao nhiêu tài sản giá trị trong người cả.
Nàng đang sở hữu một trái tim đáng giá hơn bất kỳ vật chất nào.
Những người khác trong đoàn cũng rất tốt, nhưng họ vẫn có gì đó tâm tối trong bản chất. Chỉ sau khi chứng kiến thêm một cá nhân khác, là Daint, Hoàng Nghi mới nhận định được sức mạnh sẽ mang lại hạnh phúc cho người khác như thế nào.
Rất nhiều lần Daint huynh đã xuất thủ cứu giúp bọn họ, nhưng huynh ấy lại chưa từng nói ra. Thậm chí còn cố gắng không để ai phát hiện cả, Hoàng Nghi là người duy nhất có thể cảm nhận được.
Daint đã dần trở thành một hình tượng cực lớn trong lòng cậu, Hoàng Nghi muốn hướng bản thân giống như thế.
Sức mạnh của một người hùng.
Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, Hoàng Nghi nâng cao thanh trường kiếm và hướng đến một con Khuyển Dạ Xoa vừa trốn chạy khỏi cuộc chiến.
Nó đã bị thương kha khá, tuy nhiên cũng không quá nặng.
“Gào!”
Nhìn thấy Hoàng Nghi lăm lăm lao đến, Khuyển Dạ Xoa gào lên và vung chi trước về phía cậu.
Keng!
Dùng kiếm để đỡ lấy cú vồ của Ma thú, Hoàng Nghi cố tăng thêm lực vào hai tay nhưng cậu lại không thể hoàn toàn chống đỡ được.
Ầm!
Văng người về sau, Hoàng Nghi cảm nhận được cơn đau chạy dài từ lưng đến tận óc mình. Cảm giác như cậu vừa mới bị thứ gì đó quất mạnh vào lưng vậy.
“Đau...”
Hoàng Nghi rên rỉ và cố nâng bản thân đứng dậy, nhưng có thứ gì đó đang chặn trước mắt cậu. Là một bộ móng vuốt sắc bén bám đầy bùn đất.
Khuyển Dạ Xoa vồ mạnh về hướng đầu Hoàng Nghi, nó nghiến chặt hàm răng như thể đang tức giận.
“Phải né! Phải né!”
Cơ thể Hoàng Nghi căng cứng vì sợ hãi, cậu chỉ muốn chiến đấu, chỉ muốn dùng sức bảo vệ mọi người một lần mà thôi. Nhưng lại phạm sai lầm, đối thủ hoàn toàn không yếu hơn cậu.
Móng vuốt đã tiếp cận đến trán Hoàng Nghi, cậu cảm nhận như bản thân mình sắp phải tử vong. Nhưng khuôn mặt lại không mang theo sự hối hận, cậu không hối hận khi bản thân đã lựa chọn chiến đấu.
Oành!
Xe ngựa bị cào mạnh một trảo và cánh cửa cũng bị vỡ ra một mảnh lớn.
Hoàng Nghi cảm nhận được bản thân đang ở bên trong xe, khung cảnh xa hoa cùng nội thất đắt tiền, trong đây còn vương lại một chút ít mùi hương thiếu nữ thơm tho.
Đôi mắt đảo nhẹ ra sau lưng, Hoàng Nghi nhìn thấy cánh tay trắng nõn đang nắm vào lưng áo cậu. Là Tôn Ngọc tiểu thư đã kéo cậu vào và tránh được một đòn chí mạng.
Nhưng Ma thú đã phá được cửa xe của Tôn Ngọc, hiện tại khu vực này hoàn toàn không có thủ vệ nào cả, bởi vì bọn họ đều phải dời chiến trường ra cách xa những chiếc xe của hai tiểu thư nhất có thể.
Đáng lẽ việc bảo vệ hai người họ sẽ được cả một nhóm đảm nhiệm, nhưng do một hướng hoàn toàn không có Ma thú có vẻ rất kỳ lạ nên nhóm đó đã đi xa hơn một chút để tìm hiểu thực hư. Đề phòng trường hợp có sự xuất hiện của Cao cấp Ma thú.
“Giờ sao đây.”
Tôn Ngọc thốt ra âm thanh nhè nhẹ, nàng rất sợ hãi nhưng cũng không thể cố gắng làm gì cả.
Tuy bản thân có tu vi Chi nhân sơ kỳ, nhưng chiến đấu lại là một việc hoàn toàn khác. Nó không đơn giản như việc hái thuốc hay vẽ tranh, là một việc yêu cầu rất nhiều yếu tố cùng kinh nghiệm.
“Daint huynh đâu rồi?”
Hoàng Nghi lẩm nhẩm trong lòng, Khuyển Dạ Xoa đang bước từng bước lại cỗ xe ngựa và hàm răng sói cũng không che giấu đi máu tươi cùng nước bọt đang chảy dãi ra ngoài.
Đôi mắt nó nhỏ nhưng lại rất âm lãnh, vóc dáng cũng to một cách bất thường khi so với những con sói bình thường khác. Hoàng Nghi cho đến hiện tại mới nghĩ lại chuyện khi nãy, tại sao cậu lại quyết định tấn công con Ma thú này?
“Grừ!”
Khuyển Dạ Xoa gầm gừ, nó há cái miệng lớn đầy răng nhọn và tanh hôi về phía Hoàng Nghi, Tôn Ngọc siết chặt một túi vải trong tay và chờ đợi thời cơ để ném ra và cố gắng bỏ chạy.
Nàng cần tìm viện binh, khu vực này đã được mọi người xem là an toàn nên sẽ không có người phát hiện ra dị động. Và kể cả có phát hiện ra thì họ cũng không thể đánh bại con Ma thú này chỉ với vài người.
“Gào!”
Khuyển Dạ Xoa cắn tới, Tôn Ngọc vung thẳng túi vải về phía mồm Ma thú và xoay người rời khỏi xe, nàng không quên kéo theo Hoàng Nghi đã gần như chết lặng.
Túi vải đó là Tôn Như đã chế tác ra, nàng là một Luyện đan sư thiên tài với khả năng chế thuốc cùng dược phẩm rất tốt. Việc tiến đến Thành Đô vào lần này cũng là bởi vì Tôn Như cần phát triển thêm tài năng luyện đan của mình.
“Chạy nhanh! Túi vải đó chỉ một chút mê hương mà thôi, ta không biết nó có thể cầm chân Ma thú đó bao lâu cả!”
Tôn Ngọc nói lớn và nhìn về hướng một cỗ xe phía xa, đó là xe của Tôn Như, và xung quanh cũng hoàn toàn rất an toàn. Bởi vì một bộ phận hộ vệ đã di chuyển chiến trường nên cả hai tiểu thư đều được chia ra từng xe để có thể dễ dàng bỏ chạy trong trường hợp có Ma thú tìm đến. Hoặc là ngay cả khi chiến đấu thất bại thì hai nàng cũng sẽ không bị tấn công vì đã nằm rất xa chiến trường.
“Tránh khỏi chỗ này! Không thể dẫn Ma thú đến chỗ Tôn Như được!”
Nàng xoay người chạy về một hướng khác, Hoàng Nghi cũng rất nhanh chạy theo. Cả hai người đều nhận biết được tính quan trọng của việc này nên không hề chậm trễ trong việc bỏ chạy.
“Sao tự dưng ngươi lại đi ghẹo con Ma thú đó làm gì?”
Tôn Ngọc nói với giọng điệu trách móc, nàng đã chứng kiến sự việc từ đầu. Nếu Hoàng Nghi không cố ý chạy đến khiêu khích thì con Ma thú đó đáng lẽ sẽ không chú ý đến bên nàng, hiện tại cũng không cần phải chạy trối chết như thế này.
“X-Xin lỗi.”
Hoàng Nghi áy náy nói, cậu thật lòng chỉ muốn bảo vệ thật chu toàn cho Tôn Ngọc mà thôi. Nhưng việc quá cố gắng biến bản thân thành người hùng lại phản hoàn toàn tác dụng, lý do đơn giản bởi vì cậu quá mức yếu đuối.
Nếu có được thực lực Linh nhân cảnh như Daint huynh thì mọi chuyện đã khác, Hoàng Nghi có chút cay đắng trong lòng mình.
“Gào!!!!”
Khuyển Dạ Xoa lao đến, Tôn Ngọc ngay lập tức vận sức vào đôi chân và cố gắng nhảy về phía trước để tránh né. Khác với Tôn Như chỉ chăm lo luyện đan và tu luyện, Tôn Ngọc từng có hơn ba tháng lăn lộn trong rừng Man Tiêu nên nàng cũng có khá nhiều kinh nghiệm cùng khả năng phản ứng.
Chỉ riêng mỗi việc tách riêng nàng và Hoàng Nghi để chạy cũng đã là một dạng kinh nghiệm.
Tôn Ngọc vuốt nhẹ nạp giới và một bộ cung tên xuất hiện trong tay, nàng tra tên vào và giương cao hướng về phía Ma thú.
Cảnh giới Chi nhân được thôi động và cây cung cong nhẹ một nhịp, Tôn Ngọc nhắm kỹ và buông tay.
Vút!
Phập!
Mũi tên lao đi nhưng lại dễ dàng bị Khuyển Dạ Xoa né được, nó dùng đôi mắt đã trở nên đỏ rực nhìn chằm chằm vào nàng.
Chạy!
Tôn Ngọc tra thêm mũi tên vào cung và xoay người bỏ chạy, nàng lấy thêm một túi vải và nắm chặt trong tay.
Túi vải nhỏ được Tôn Ngọc dùng mũi tên xuyên thủng, nàng xoay mạnh một vòng và bắn thẳng về phía Khuyển Dạ Xoa.
Oành!
Túi vải mang theo thuốc nổ đã ngay lập tức tạo ra chấn động khi va chạm với mặt đất. Tôn Ngọc vẫn tiếp tục chạy thẳng, nàng chẳng thơ ngây đến mức tin rằng đòn vừa rồi đã hạ gục được con Khuyển Dạ Xoa đó.
Và đúng như nàng nghi ngờ, Khuyển Dạ Xoa phá tung đám bụi mù mịt và tiếp tục truy đuổi Tôn Ngọc.
Đôi chân đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, mắt cá sưng nhẹ, Tôn Ngọc khẽ cau mày và lấy thêm một túi vải từ nạp giới.
Đây là một loại thuốc nổ khác, và nó lại có công hiệu rất yếu nhưng bù lại thì sau khi nổ tung, nó sẽ phóng thẳng một cột khói trắng lên bầu trời. Về cơ bản thì Tôn Ngọc đang dự định sử dụng loại pháo nổ này để gọi viện binh, sở dĩ nàng không sử dụng nó ngay từ đầu là bởi vì loại pháo cứu mạng này được rất nhiều người nhận biết.
Một khi có cột pháo xuất hiện thì bất cứ ai cũng dễ dàng tìm đến, và bọn họ chắc chắn nhận biết được tình trạng khó khăn của người sử dụng pháo cầu cứu.
Tôn Ngọc chỉ là một cô gái trẻ, nàng tuy là tu tiên giả nhưng sẽ không thể chiến thắng ngay cả với một tu tiên giả yếu nhất. Cộng thêm nhan sắc trên mức trung bình thì nàng có đầy đủ lý do để không dùng đến loại pháo cầu cứu này.
“Gào!!”
Khuyển Dạ Xoa phóng thẳng đến, nó vung hai chi trước và cái hàm lớn cũng há rộng ra.
“Hết cách rồi!”
Tôn Ngọc siết chặt túi vải, nàng dùng sức lấy đà và ném túi vải.
Bộp!
“Không cần.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.