Chương trước
Chương sau
“À thì...”
Tử Nghiên có chút nghẹn, nàng cũng thật lòng muốn biết tại sao!
Rừng Tĩnh Lặng là khu vực rất lâu đời, từ bé thì thầy Genju đã nói rất nhiều lần rằng đây là nơi nguy hiểm. Sẽ tan xác nếu lỡ phá vỡ sự “Tĩnh lặng” của khu rừng linh thiêng.
Dù sống ở đây cả ngàn năm, nhưng cơ bản thì Tử Nghiên chưa từng chính mình đi vào khu rừng này một lần nào cả. Tiên Tử Đoàn đôi khi cũng cho nàng nhiệm vụ liên quan đến nơi đây nhưng nàng cũng hoàn toàn cự tuyệt.
Bởi vì thầy Genju đã nói đây là nơi cực độ nguy hiểm, và cũng là một nơi rất yên tĩnh.
Từ đó Tử Nghiên luôn sinh ra cảm giác ái ngại nơi đây, đồng thời cũng có cảm giác tò mò và thích thú.
Hàn Tư Không xoa cằm, cậu nhìn một chút Tử Nghiên và quay mặt nhìn thẳng vào bên trong khu rừng tĩnh mịch.
“Phải thử mới biết được.”
Cậu nói và đưa tay vuốt nhẹ đầu Tử Nghiên, ánh mắt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Nếu cô đã không có đáp án thì tôi sẽ tự giải bài toán này vậy, chờ tôi chút. Sẽ trở lại ngay thôi.”
Hàn Tư Không nở một nụ cười tươi, Tâm niệm khẽ động và Hỗn Độn Chân Tâm ngay lập tức bị khóa chặt lại. Phải tránh toàn bộ những trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Đưa mắt nhìn về gương mặt xinh đẹp nhưng đang có biểu cảm khó hiểu của Tử Nghiên, cậu lại hướng mắt về một tấm bảng lơ lửng giữa không trung.
[Nhiệm vụ phụ: Thu thập Linh Hoả Kim Sí Điểu – Khoảng cách: 8190 mét]
Không cần phải sử dụng kỹ năng tìm kiếm của Tử Nghiên nữa, cũng chẳng cần phải dùng cách thủ công. Hệ thống lần này đưa ra thông tin tuy rằng không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng nó chính là sự giúp đỡ hợp lý nhất vào lúc này.
Hàn Tư Không cũng sẽ không trách móc nếu mình thất bại, dù sao thì đó cũng hoàn toàn là do cậu không đủ bản lĩnh.
“Ta đã nói.”
“Tôi cũng đã nói, tôi có cách để tự tìm đáp án.”
Ánh mắt quyết tâm cùng nụ cười tự tin, Hàn Tư Không gật đầu với Tử Nghiên và đôi chân nhanh chóng phóng thẳng vào Rừng Tĩnh Lặng.
Nàng như thể bị đứng hình, gương mặt ngốc trệ và cái miệng nhỏ cũng không tự chủ mà mở ra.
“Tên này, thật đúng là không sợ gì cả.”
“Đồ điên.”
“Đúng thật là điên mà!”
Tử Nghiên nói đoạn, nàng bật người đứng dậy và thân ảnh cũng ngay lập tức phóng theo Hàn Tư Không xâm nhập khu rừng.
Dù cậu điên, vẫn có người điên cùng.
...
“Gì vậy?”
Hàn Tư Không không khỏi cảm thán trong lòng một hơi, mùi sương đọng lại và một chút cảm giác lạnh lẽo khiến bản thân cậu có chút cảm nhận mát mẻ.
Nơi đây không khí cũng rất thanh mát và trong lành, tuy rằng cảnh quang có hơi kinh dị một tí.
Từng cái cây đều cao to một cách bất thường, thân cây dài ngoằng và hoàn toàn không có nhánh kéo dài đến tận đỉnh. Một loạt các loại rễ cây cũng trồi hẳn lên mặt đất trông như những con mãng xà khổng lồ. Điều đó vô tình khiến nơi đây thật hỗn loạn.
Sương mù cũng khá dày đặc, tuy chưa đến mức khiến mắt người không thể nhìn xuyên nhưng cũng là đủ để hạn chế tầm nhìn của Hàn Tư Không đến mức thấp.
Và một sự im lặng hiển nhiên cũng tồn tại, Hàn Tư Không thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, mạch máu đang luân chuyển trong cơ thể.
Rừng Tĩnh Lặng!
[Thông tin: Rừng Tĩnh Lặng – Địa danh với độ dao động âm thanh ở mức siêu thấp]
[Nhiệm vụ phụ: Thu thập Linh Hoả Kim Sí Điểu – Khoảng cách: 8161 mét]
“Mong rằng ở đây không có rắn.”
Hàn Tư Không nhắc nhẹ trong lòng và cơ thể cũng bắt đầu di chuyển từng bước đầu tiên. Cậu cố gắng bước đi một cách thận trọng trên những đoạn rễ cây rắn chắc để không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Và điều đó vô tình khiến tốc độ di chuyển của cậu chậm đến mức khó tin.
Rộp!
Một mảng rễ cây bị bong tróc ra, Hàn Tư Không ngay lập tức đảo mắt xung quanh và tay trái cũng khởi động Kim Trảo.
“Ngon thì cứ đến đây, ông chơi tất chúng mày!”
Cậu nín thở và nhìn chằm chằm vào nơi bản thân có cảm giác bất an nhất, và đúng như Hàn Tư Không lo lắng, màn sương mù có dao động.
Một bóng dáng to lớn chuyển động, cái đầu hình tam giác ngược và cơ thể như những nhánh cây khô dài ngoằng, chuyển động của nó chậm chạp và hoàn toàn không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Hàn Tư Không từ từ hạ trọng tâm cơ thể xuống gần sát mặt đất, cậu cần phải nắm rõ kết cấu địa hình ở đây để có thể di chuyển mà không cần quan tâm phía dưới chân mình có những gì.
Rễ cây xoắn quýt, một số hang lỗ cũng tồn tại.
Ghi nhớ những đặc điểm này, Hàn Tư Không lần nữa đứng thẳng người lên, chỉ cần có biến là cậu sẽ ngay lập tức phản ứng và tuỳ vào trường hợp, chạy hoặc chiến đấu sẽ đều là lựa chọn bắt buộc đối với cậu.
Thình thịch!
Thình thịch!
Hàn Tư Không chậm rãi hít thở, cậu vẫn căng mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen khổng lồ kia. Nó đang di chuyển một cách từ tốn nhưng lại khiến thần kinh cậu căng cứng hơn bất cứ lúc nào.
“Tốt nhất thì mình cần một tí thông tin...”
Cậu nói đoạn, thâm tâm kêu lên hệ thống và một bảng chữ ngay lập tức hiện lên.
[Thông tin: Cao cấp 9 Hồn thú – Lặng Cầm Giác]
[Thông tin: Khả năng chiến đấu của Lặng Cầm Giác không cao, nhưng nó có rất nhiều kỹ năng khống chế và tấn công từ xa]
“May là không cần dùng điểm tích lũy.”
Gật đầu và thở nhẹ, Hàn Tư Không từ bỏ ý định chiến đấu. Dù sao thì nơi đây vẫn khá nguy hiểm đối với cậu, quá thiếu thông tin và khả năng chiến đấu của cậu cũng rất nghèo nàn.
Kim Trảo không bao giờ là lựa chọn tốt để đánh nhau với một loại thú có dạng tâm linh cả.
Nhưng Hàn Tư Không về cơ bản thì không có thêm bất kỳ tiên pháp nào cả, và tiên thuật cũng chẳng thể sáng tạo nổi một cái.
Chọt! chọt!
“Cái gì? Phía sau?”
Hàn Tư Không xoay người và vung tay về phía sau lưng – nơi cậu cảm nhận được có thứ gì đó như ngón tay chọc vào lưng mình.
Cạch!
Phập!
“Ưm.”
Đôi tay trắng nõn của Tử Nghiên chụp lấy miệng của Hàn Tư Không và ngăn để cậu không phát ra âm thanh, nàng liếc mắt về cái bóng khổng lồ đang đơ ra ở phía xa và trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
“Tên điên này không phải là định đánh nhau với Cao cấp Hồn thú đó chứ?”
Mái tóc xám tro đã được thắt gọn trên vai, đôi mắt tím pha lê lấp lánh trừng thẳng vào Hàn Tư Không. Đôi môi hồng hào đang định mở ra nói gì đó, nhưng lại rất nhanh đóng chặt.
Tử Nghiên bắt lấy bàn tay của Hàn Tư Không và mở ra, nàng dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay thô ráp của cậu từng chữ một, chữ viết của Serbia.
“Từ. Bây. Giờ. Nghe. Theo. Ta.”
Hàn Tư Không tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh và nhìn về phía sau lưng Tử Nghiên.
Không có vấn đề gì ở phía sau cả.
Nhưng tại sao lại viết lên tay?
Đây là cách liên lạc của riêng nàng ấy sao? Cũng khá đáng yêu đấy, nhưng hiện tại thì việc này bắt đầu có rắc rối rồi.
Viết xong đầy đủ những từ mình muốn nói lên tay Hàn Tư Không, Tử Nghiên trừng mắt nhìn cậu.
Hàn Tư Không chỉ chỉ ngón tay vào tai mình, Tử Nghiên nghiêng nhẹ đầu tỏ vẻ không hiểu hàm ý của cậu.
Ánh mắt Hàn Tư Không liếc nhìn đôi tai dài nhọn của Tử Nghiên, do mái tóc đã được cột gọn nên đôi tai dài đặc trưng của chủng Elf cũng được lộ rõ. Cậu cúi người và ghé mặt sát vào nơi tai của nàng và thì thầm.
“Tôi biết vị trí.”
Tử Nghiên rùng mình, nàng bất giác lùi về sau vài bước nhỏ. Hai tay cũng vô thức giơ cao nắm chặt đôi tai dài của mình.
Đừng có mà ghé sát vào tai của người ta!
Nàng cắn chặt răng, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn Hàn Tư Không.
“Đi thôi.”
Hàn Tư Không ra hiệu và bắt đầu di chuyển, dù sao thì cậu cũng rất biết ơn Tử Nghiên đã chạy theo cậu. Dù cho lý do thực sự của nàng là gì, cậu vẫn biết ơn nàng.
Nhưng cũng phải tính lại một tí, có Tử Nghiên bên cạnh thì nhiều khi cả hai sẽ có khả năng thoát thân cao hơn. Dù sao thì Hàn Tư Không vẫn chưa tính đến lúc rời đi, Linh Hoả có đặc tính như thế nào cậu vẫn chưa biết được.
[Thông tin: Linh Hoả có sức nóng ở mức cao, không thể lưu trữ trong nạp giới hay hòm đồ. Chỉ có thể lưu trữ bằng một loại thực vật đặc biệt]
“Thực vật đặc biệt?”
Hàn Tư Không nắm chặt rễ cây và luồn người qua góc hẹp, Tử Nghiên theo sau cũng rất nhẹ nhàng vượt qua.
[Thông tin: Nấm Ma Trơ có khả năng lưu trữ Linh Hoả một cách vẹn toàn, nhưng chúng lại có độ dễ vỡ cực cao]
“Cao đến đâu? Như thuỷ tinh sao?”
Serbia có vài món thuỷ tinh dùng để trang trí, và chúng thật sự rất dễ vỡ. Giống như những mảnh giấy cứng và giòn vậy.
[Thông tin: Nấm Ma Trơ dễ vỡ hơn thuỷ tinh]
“Khốn.”
Hàn Tư Không tặc lưỡi trong lòng, cái này thật sự là bài toán khó. Muốn đem Hỏa Linh ra ngoài thì cần phải sử dụng Nấm Ma Trơ để chứa đựng. Nhưng cái thể loại nấm gì mà lại dễ vỡ hơn cả thuỷ tinh.
Đùa nhau đấy à?
Lần đầu tiên trong đời Hàn Tư Không có chút muốn nguyền rủa một người, cũng giống như Tử Nghiên đã làm vậy.
“Ít nhất thì phải cho người ta một cái gì đó để đựng Linh Hoả chứ, cho việc mà chỉ đưa đúng một tấm địa đồ. Lại còn trông rất rách nát...”
“Khoan đã.”
Hàn Tư Không giật mình, cậu xoay người về sau và ra hiệu với Tử Nghiên.
Nàng có chút khó hiểu hành động của Hàn Tư Không, cậu đang vẽ một hình vuông giữa không trung, chắc hẳn đang ám chỉ một thứ gì đó kiểu như chiếc hộp.
“Không lẽ là muốn tấm địa đồ?”
Tử Nghiên lấy tấm địa đồ ra đưa cho Hàn Tư Không, cậu gật đầu cảm ơn và nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ đã cũ kỉ cùng rách nát rất nhiều.
“Trông nó cứ như một loại chất liệu dùng để thắp lửa vậy.”
Hàn Tư Không suy đoán một việc khá điên rồ, sử dụng tấm địa đồ để lưu trữ Linh Hỏa.
[Thông tin: Có thể]
[Thông tin: Tấm địa đồ này mang chức năng giống một nạp giới đặc trưng, chỉ có thể lưu trữ một số dạng tài nguyên nhất định. Và Linh Hỏa có trong số đó]
Nụ cười mỉm xuất hiện, Hàn Tư Không bắt đầu di chuyển và ánh mắt cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào bảng thông báo trước mặt.
“Thật ra thì cô cũng không đáng ghét đến thế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.