Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Lâm Cam thò đầu ra trước mặt anh, mắt nhìn anh chăm chú, không cho trốn tránh.

Chu Viễn Quang đưa tay đẩy mặt cô ra, không ngẩng lên, trách nhỏ: "Nói bậy gì đó?"

Miệng Lâm Cam vểnh lên, trong lòng oán thầm: Kiêu ngạo, còn chết không chịu thừa nhận.

"Vậy thì vì sao?"

"Mang nhiều quá."

Dù Lâm Cam hỏi thế nào, Chu Viễn Quang vẫn thà chết không nhận.

Lâm Cam lắc đầu, cố than thở: "Bạn học Chu, da mặt cậu quá mỏng. Cậu phải học theo tôi này, thích thì lớn tiếng nói ra. Nào, nói theo tôi..."

"Lâm Cam!" Chu Viễn Quang đột nhiên lên giọng, gọi cô.

Lâm Cam đương nhiên đáp lại giòn tan: "Ừ?"

"Tôi về lớp đây." Chu Viễn Quang nói xong cũng không nhìn Lâm Cam mà đi thẳng.

"..."

Lâm Cam nhìn bước chân anh vội vã, nhìn thế nào cũng giống như chạy mất dạng, cô cong môi cười.

Nhìn hộp trái cây trong tay mình, mở ra xem thì thấy bên trong là cherry đỏ tươi sáng lấp lánh, quả nào cũng căng bóng, đầy đặn như mã não.

Quan trọng nhất là chỗ cherry này được xếp thành hình trái tim.

Lâm Cam lấy một quả cho vào miệng, vị ngọt trong miệng lan cả tới tâm can.

Cô cười nhẹ, Đồng Hồ Báo Thức nhỏ này chính là khẩu thị tâm phi, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

___

Không biết tất cả những người đang yêu trên thế gian có vui vẻ hay không, nhưng với Lâm Cam, từ khi gặp Chu Viễn Quang, cô thấy mỗi ngày với mình đều ngọt ngào hơn là đau khổ.

Cô lúc nào cũng mong đợi từng phút từng giây được ở bên anh, cơ thể sẽ sản sinh thêm nhiều dopamine. *

*Dopamine là một trong 4 hormone hạnh phúc. Nó mang lại niềm vui và cảm giác hài lòng tức thời, khiến con người muốn có được nó nhiều hơn. Quá trình nảy sinh mong muốn đạt được và nỗ lực đi đến hoàn thành mục tiêu đề ra sẽ làm tăng sự hài lòng, tức lượng dopamine trong ta. Vì vậy con người có xu hướng muốn đạt được nhiều thành tựu, hoàn thành càng nhiều mục tiêu thì mức độ thỏa mãn càng tăng cao. (nguồn: Internet)

Mãi đến buổi tối, sau lớp tự học tối Lâm Cam mới có cơ hội nói chuyện với Chu Viễn Quang.

Khi bước vào lớp 12, cuộc sống của các học sinh bắt đầu bước vào thời kì phức tạp.

Mọi người đều nói học tập chia làm 3 trạng thái. Đầu tiên, thụ động tiếp thu, thứ hai, biến kiến thức thành của mình, thứ ba, làm chủ kiến thức."

Lâm Cam thấy hiện tại mình đang ở giai đoạn thứ hai. Còn tiếng Anh thì... chắc là giai đoạn thứ nhất.

Giờ tự học buổi tối kết thúc, cô mang theo sách tiếng Anh sang lớp 2 tìm Chu Viễn Quang.

Đa số học sinh đều trở về kí túc xá, số nhỏ còn lại vẫn nán lại lớp, hăng hái học hành. Lâm Cam thấy hình như Chu Viễn Quang đang làm đề, nên tự ý đi vào, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.

Tới khi cô bước tới trước mặt, anh mới nhận ra.

"Đang làm gì vậy?"

Chu Viễn Quang giơ quyển sách bìa tím lên.

Lâm Cam trề môi: "Sách tổng hợp đề thi thử?" **

** sách này là 五三, chuyên dùng cho học sinh lớp 12 ôn thi đại học ở Trung Quốc.

"Ừ."

Sau đó Chu Viễn Quang nhìn sách giáo khoa trong tay cô, hỏi: "Cậu mua chưa?"

Lâm Cam lắc đầu.

Chu Viễn Quang cầm lấy sách giáo khoa trong tay cô: "Ở lớp học thêm tôi được kiểm nghiệm trình độ tiếng Anh của cậu rồi."

Nói xong còn ý vị thâm trường nhìn Lâm Cam một cái.

Lâm Cam nhớ lại bài văn tiếng Anh mình viết trước đó, tay đưa lên sờ sờ mũi, che giấu lúng túng.

"Đại khái là không biết tí từ đơn nào, mất gốc."

"... Ai nói tôi mất gốc?"

Chu Viễn Quang nhàn nhàn nhìn cô: "Ừ, tôi nói sai rồi."

Lâm Cam cười buồn buồn, chờ anh khen ngợi.

Chu Viễn Quang: "Cậu là trình độ mẫu giáo."

"..."

Chu Viễn Quang nhìn cô cắn môi, bị anh nói gò má đỏ ửng lên, lỗ tai cũng ngượng ngùng.

Anh cong miệng: "Vì vậy nhiệm vụ ở giai đoạn đầu của cậu là học từ đơn mỗi ngày. Trước bắt đầu từ sách giáo khoa, mỗi ngày học 20 đến 30 từ đơn."

Lâm Cam thấy mình tìm tới đây học tập chính là cá trên thớt, để người ta tha hồ mổ xẻ. Rõ ràng là bị chỉnh rồi.

Cô ai oán nhìn Chu Viễn Quang: "Bạn học Chu, cho chút đường sống đi."

Chu Viễn Quang không nhìn ánh mắt đáng thương của cô, cứng rắn: "Tôi cho cậu đường sống, thi đại học có cho cậu đường sống không?"

Bộ dạng dạy dỗ của anh như vậy, nhìn thế nào cũng giống thầy Trương Cương như đúc.

Lâm Cam không nhịn được lầm bầm: "Ban ngày nghe chủ nhiệm dạy dỗ, tối đến tới cháu ngoại chủ nhiệm dạy dỗ."

Chu Viễn Quang: "..."

Lâm Cam cười, thuận thế nhìn lướt qua quyển đề mẫu đang mở trên bàn. Thoáng nhìn một chút, con ngươi bỗng ánh lên vẻ giảo hoạt.

"Bạn học Chu, đây là từ gì?"

Chu Viễn Quang cúi đầu nhìn chỗ cô chỉ, mím môi, trầm mặc nhìn về phía Lâm Cam.

Lâm Cam mặt dày vô tội: "Cậu cũng không biết à?"

"..."

"Vậy để tôi đi hỏi nam sinh trước mặt kia." Vừa nói, Lâm Cam còn giả bộ đi tới vỗ vai nam sinh kia.

Lâm Cam vẫn chưa tới trước mặt người kia, Chu Viễn Quang đã lên tiếng.

"Girlfriend."

"À? Có nghĩa là gì?"

Chu Viễn Quang nhìn Lâm Cam: "Bạn gái."

"Ồ."

Sau đó Lâm Cam che miệng cười.

Chu Viễn Quang liếc cô, thấy cô thực hiện được quỷ kế mà cười gian, nên trực tiếp không để ý tới cô nữa.

Lâm Cam thấy anh lại quay về làm đề, lè lè lưỡi, không quấy rầy anh, cũng tự mình học từ đơn.

Khoảng 15 phút sau, Chu Viễn Quang bắt đầu thu dọn sách vở, hai người chuẩn bị đi. Lâm Cam cầm ba lô đứng lên, hỏi Chu Viễn Quang.

"Bạn học Chu, mỗi ngày cậu đều có thể về muộn thế này à?"

Chu Viễn Quang "ừ" một tiếng.

Vừa nghĩ tới việc sau này mỗi tối đều có thể ở cạnh bạn học Chu một lúc lâu, Lâm Cam thật muốn kêu gào, ôm ba lô kích động nhảy lên.

Sau đó "ầm" một tiếng, bàn bên cạnh bị xô ra. Theo sau chính là tiếng kêu đau của Lâm Cam, cô nhảy lên, đầu gối cũng đụng vào bàn.

Đau quá, cảm giác đầu tiên ập đến là đau đớn mãnh liệt, nước mắt Lâm Cam trào ra. Cô cúi đầu nhìn qua đầu gối mình, bị rách một vết lớn, bên cạnh còn có máu ứ đọng, khiến người ta nhìn mà sợ.

Lâm Cam đau đến mức không nói được tiếng nào, nước mắt từng giọt yên lặng rơi xuống. Hai mắt ngấn lệ đang mông lung, cô lại thấy một cánh tay thon dài, khớp xương rõ ràng vươn tới: "Đứng lên được không?"

Lâm Cam cắn môi lắc đầu.

Chu Viễn Quang thấy đầu gối cô vẫn còn chảy máu, môi cũng cắn tới trắng bệch thì nhíu chặt chân mày.

Anh nhìn về phía chân bàn, thấy trên đó lộ ra một cái đinh nhọn.

"Lên đây."

Sau tiếng nói, Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang ngồi xuống, đưa lưng về phía mình. Chưa kịp hỏi người này muốn làm gì, giọng anh đã vang lên.

"Tôi cõng cậu."

Bạn học trong lớp 2 nghe được tiếng động cũng nghiêng đầu qua nhìn.

Chu Viễn Quang coi như không phát hiện, vẫn ngồi đó. Giống như được vẫy gọi, Lâm Cam từ từ nhoài người lên lưng Chu Viễn Quang. Sau đó hai tay anh nâng chân cô, chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi phòng học.

"Biết phòng y tế ở đâu không?"

Lâm Cam "ừ": "Ngược hướng với cửa trường, ở sau kí túc xá nam."

Chu Viên Quang đáp lại, sau đó không nói gì nữa.

Rõ ràng vết thương vẫn còn đó, nhưng Lâm Cam lại cảm thấy đau đớn hình như dịu đi rồi. Cô không nghĩ tới mình trong họa có phúc, có thể nằm trên lưng Chu Viễn Quang.

Lưng anh rộng rãi, bình thường chỉ khiến người ta thấy thanh tú, giờ lại đem lại cảm giác an toàn cho Lâm Cam. Chu Viễn Quang đi rất nhanh, bước chân cũng lớn, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng, cẩn thận không để tay chạm vào vết thương trên đầu gối Lâm Cam.

Đến cửa cầu thang, Lâm Cam không nhịn được vòng tay ôm cổ Chu Viễn Quang. Vì hai người đang rất gần nhau, Lâm Cam thấy người Chu Viễn Quang hơi cứng lại.

Lâm Cam cố ý dí sát vào tai Chu Viễn Quang, giọng có chút tủi thân: "Đầu gối tôi đau quá."

Lúc cô nói hai chữ "đầu gối", dường như có dòng khí nhỏ phả vào cổ Chu Viễn Quang.

Tay Chu Viễn Quang hơi run, Lâm Cam kêu đau một tiếng, anh vừa đụng vào vết thương của cô.

Đau đớn là thật, nhất là ở đầu gối, chỉ cần chạm vào sẽ đau kịch liệt.

Nước mắt Lâm Cam cứ giọt lớn giọt bé rơi xuống lưng áo Chu Viễn Quang. Cảm giác này như bị bỏng vậy, người Chu Viễn Quang không tự chủ run lên. Nghe thấy tiếng thút thít bên tai, môi anh hơi động, trầm mặc mở miệng.

"Xin lỗi." Giọng anh buồn buồn, còn hơi luống cuống.

"Cậu... có lỗi gì đâu." Lam Cam lấy tay dụi mắt, một bên vẫn thút thít.

"Không cẩn thận đụng phải vết thương của cậu." Chu Viễn Quang mở miệng có chút khó khăn.

Lâm Cam lắc đầu, âm thanh tắc nghẹn: "Tôi mới phải... cảm ơn cậu đưa tôi đi."

Chu Viễn Quang không lên tiếng nữa, chỉ cẩn thận điều chỉnh lại tư thế, để Lâm Cam thoải mái hơn một chút.

Lâm Cam đúng lúc này lại thấy một khe hở giữa hai người, liếc mắt nhìn đầu gối của mình, lại khóc đến lợi hại. Xung quanh máu đọng tím bầm, đầu gối cũng sưng lên. Bên cạnh đó còn vết máu đã khô bết lại, dính lên vết thương, trông rất thảm.

"Sao vậy?"

Chu Viễn Quang bị Lâm Cam dọa một trận, nghiêng đầu hỏi. Có điều bước chân không dừng lại, hướng đến phòng y tế.

Thật ra trừ lúc đột nhiên đụng phải bàn, nước mắt không tự chủ được trào ra thì về sau, Lâm Cam vốn không muốn khóc. Có điều, chứng kiến Chu Viễn Quang dịu dàng như vậy, đầu mũi Lâm Cam lại cay cay, trong lòng cũng mềm nhũn, nước mắt lại không nghe lời mà rơi xuống.

Từ khi còn nhỏ, mẹ Lâm vì chú ý đến chuyện của bố Lâm nên chú ý dành cho Lâm Cam rất ít ỏi, chỉ số tồn tại của cô luôn là thấp nhất, dù cô có cố gắng đến thế nào.

Khi còn bé bị ngã đập đầu, bên cạnh cô cũng không có ai, chỉ có thể tự đứng dậy phủi mông. Có lẽ đột nhiên được người khác quan tâm, mười mấy năm tủi thân tích tụ không tiếng động bộc phát.

Lâm Cam khóc cả một đường, chân mày Chu Viễn Quang cũng không buông lỏng. Hai người may mắn đến được phòng y tế, không có chuyện xấu gì xảy ra nữa.

Bác sĩ vừa thấy tình cảnh này, mau chạy lại bảo Chu Viễn Quang đặt Lâm Cam lên giường bệnh. Bác sĩ nhìn qua vết thương đáng sợ, mau chóng xử lý vết thương.

Lúc nãy nằm trên lưng anh, cảm thấy Chu Viễn Quang không nhìn được mình nên Lâm Cam mới khóc không kiêng kị. Giờ cô phải nhịn đau không khóc. Khóc rồi nhất định mặt mũi sẽ ướt đẫm, mắt cũng sưng húp, rất xấu.

Không dám nhìn vào đầu gối của mình, Lâm Cam chỉ có thể gắng gượng cắn môi.

Chu Viễn Quang không ngừng ưu tư, thấy cô cắn môi tới sắp bật máu, lại thở dài trong lòng.

"Lâm Cam."

Giọng điệu cũng mang vài phần an ủi cùng dụ dỗ, không nghe kĩ sẽ không thấy được. Ít nhất Lâm Cam đang chỉ nghĩ được tới vết thương, đơn thuần trả lời lại.

"Ừ?"

"Thả lỏng, đừng cắn môi."

Anh nhìn cũng thấy đau.

Lâm Cam nghe anh nói xong, kinh ngạc buông lỏng môi.

Bác sĩ đang khử trùng, rửa sạch vết thương, miếng bông vừa chạm vào, Lâm Cam đã hít một hơi, biểu cảm đau đớn.

Trong lòng Lâm Cam không ngừng tự nhủ phải nhịn, phải nhịn, nhất định không thể khóc. Bạn học Chu vẫn còn đứng cạnh đấy, khóc sẽ xấu lắm, nhất định phải nhịn.

Nhẫn.

Nhịn.

A!

...

Cuối cùng Lâm Cam vẫn òa khóc. Không nhịn nổi nữa, bác sĩ rửa vết thương sao lại đau như thế?

Bác sĩ vừa xử lý vết thương vừa cau mày: "Vết thương này khá sâu, sao lại bị vậy?"

Thấy tình trạng bây giờ của cô nhóc, bác sĩ trực tiếp hỏi Chu Viễn Quang.

Chu Viễn Quang bị tiếng khóc của Lâm Cam náo loạn, thấy nước mắt cô không ngừng tuôn xuống, quả táo trên cổ cũng lăn lộn, khó khăn mở miệng.

"Cậu ấy va vào bàn, trên đó lại có đinh nên bị rách đầu gối."

Nói xong anh lại liếm môi khô khốc, thấy cô gái nhỏ vẫn còn khóc, lại tiếp: "Hay là chú nhẹ tay một chút, trông cậu ấy đau quá."

Bác sĩ lắc đầu: "Không nhẹ tay được, phải rửa sạch vết thương mới được. Còn bị đinh đâm vào, lát nữa chú kiểm tra xem có nghiêm trọng không, mai phải đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván đấy."

Lâm Cam nghe thấy thì khóc càng to hơn. Cô sao lại thế này? Đúng là vui quá hóa buồn. Quan trọng nhất là không biết Đồng Hồ Báo Thức nhỏ có chê mình mít ướt không, phiền chán quá tối lại không chờ mình nữa.

Hình như cứ gặp Chu Viễn Quang là cô đổ bệnh, đầu tiên phải chuyền nước, hôm nay lại bị đinh đâm.

Tủi thân muốn chết.

Nếu anh thật sự không để ý tới cô, lúc đó cô sẽ khóc không biết trời đất gì nữa.

Nước mắt ngân ngấn ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Quang, không nghĩ tới anh cũng đang cau mày nhìn cô. Không rõ tại sao, lòng Lâm Cam lại hơi hoảng loạn.

Miệng cô xịu xuống, thút thít mở miệng: "Bạn học Chu, có phải cậu khắc tôi không?"

"..."

Bác sĩ nhìn hai người cũng cười rộ lên: "Cô gái nhỏ nói chuyện thú vị lắm." Sau đó cầm túi bông đứng lên.

"Vết thương không nghiêm trọng như bề ngoài, nhưng để đề phòng ngày mai nhớ đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván, nhớ phải đi tiêm trong vòng 24 giờ." Lời này là nói với Chu Viễn Quang.

Chu Viễn Quang gật đầu, tỏ ý đã biết.

Sau đó anh quay ra xem Lâm Cam, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Môi hơi động, anh hỏi: "Giờ đi bệnh viện?"

Lâm Cam lắc đầu: "Bạn học Chu, tối mai cậu vẫn dạy tôi học tiếng Anh chứ?"

"..."

Chu Viễn Quang không nghĩ cô gái nhỏ vẫn băn khoăn chuyện này trong lòng, nghe cô hỏi xong thì cười rộ lên.

Anh chưa kịp trả lời, giọng tủi thân của Lâm Cam lại vang lên.

"Tôi bị thương thế này, có phải cậu sẽ chê tôi phiền không?"

"..."

"Tôi không chê cậu khắc tôi, cậu cũng không được chê tôi khóc xấu xí." Lâm Cam nói một hơi.

Chu Viễn Quang siết chặt tay: "... Không chê cậu."

Ba chữ vang lên, giọng lành lạnh mang điểm bất đắc dĩ. Lâm Cam nghe xong thì ngẩn ra, không biết nói gì nữa.

Sau đó cô lại nghe Chu Viễn Quang nói: "Quỷ lỗ mãng."

"..."

"Nói cậu mấy lần mà không chịu nghe lời."

Hết chương 23.

Vở kịch nhỏ:

Lâm Cam: "Hôm nay bị bạn học Chu đẹp trai đụng vào đầu gối bị thương, cầu mọi người bình luận mới lành được."

Chu Viễn Quang liếc mắt: "Cậu còn muốn ôm ôm hôn hôn đến bao giờ?"

Lâm Cam liếm môi: "Dù bây giờ tôi còn nhỏ, nhưng nếu cậu muốn hôn, tôi vẫn miễn cưỡng chấp nhận."

Chu Viễn Quang: "..."

*Lời của B.: Các cậu có đọc Dư Âm Tình Yêu bên nhà bạn/chị Ai không, tớ mới chán chán nằm đọc lại một lượt, yêu thế chứ T_T Thích từ tên nhân vật thích đi... Chung Ngôn Thanh vs Qua Giai Hi huhu, mê muội quá đi mất =))

Tớ mới nhảy hố Bí Mật Nơi Góc Tối nhà c Quin... mê muội lần nữa~~ Chu thiếu~~~

À với, lâu không có chương mới Thâm Tình tại chương sau toàn nói chuyện phá bỏ di dời, không thấy Cảnh đâu ;_; Tớ lết mấy ngày rồi =)) Ai cho tí động lực đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.