Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Lâm Cam cúi đầu nhìn. Hình như người đó lo ba lô sẽ bị bẩn nên còn lót tờ giấy nháp ở phía dưới.
Ba lô một nửa ngoài chỗ sáng, một nửa trong bóng tối. Ánh sáng đó chiếu tới có chút nhức mắt, cũng yên lặng không tiếng động khiến người ta hoảng hốt.
Lâm Cam đi tới, đưa ba lô của Tiết Giai Kỳ cho cô ấy, sau đó tự cầm ba lô của mình lên ôm vào ngực.
Tờ giấy nháp kia đã dính bụi đất, trời cũng bắt đầu tối đi, mặt giấy cũng trở nên mờ mịt. Tờ giấy nháp dính trên mặt đất kia kín chữ viết nháp của ai đó.
Không cần nhìn chữ viết, Lâm Cam cũng biết ai đã tới đây.
Cô bảo Tiết Giai Kỳ tới trạm y tế trước, sau đó đi mua thuốc tiêu viêm. Tiết Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn Lâm Cam thì thấy cô cắn môi, hai tay cầm ba lô, chân đá viên sỏi trên nền đất.
Lâm Cam không nói tiếng nào, hoàn toàn khác với bộ dạng cười đùa hoạt bát lúc nãy.
"Này." Tiết Giai Kỳ gọi một tiếng.
"Sao?" Lâm Cam buồn buồn cúi gằm mặt xuống đất.
"Cậu không vui." Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Lâm Cam xoay người nhìn Tiết Giai Kỳ: "Cậu là chó nhỏ à? Sao lại biết?"
Hốc mắt Tiết Giai Kỳ hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Phải, tớ chính là chó nhỏ. Vì vậy cậu mới giấu chuyện không vui trong lòng, không nói cho tớ biết."
Lâm Cam hơi khom người nhìn thẳng cô ấy, thấy nước mắt tụ thành đoàn trong mắt Tiết Giai Kỳ thì hơi bối rối.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ngua/117442/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.