Không biết thời gian trôi qua được bao lâu kể từ khi cô tỉnh giấc. Lạc Liên vẫn đau đớn nằm trên giường mà khóc đến mức cả hai mắt đã đỏ hoe, hốc mắt khô khốc.
“Cho hỏi có ai ở nhà không?”
Tiếng của bà Lý bất ngờ vang ở trước cửa nhà bà nội cô. Lạc Liên loáng thoáng nghe thấy liền ngồi bật dậy.
Hai hàng lông mày của cô nhanh chóng nhíu lại vào nhau “Sao bà ta lại ở đây?” Lạc Liên tự hỏi bản thân.
Cô mơ hồ nhớ lại những lời của mẹ cô nói trong lúc cả hai đứng đợi xe ngựa ở nhà thầy Điền, cả vụ việc bà ta tới tận nhà muốn cô làm con dâu của nhà họ, bây giờ bà ta đột nhiên lại xuất hiện ở đây không khỏi làm cho cô sợ hãi.
Cô xuống giường, rón rén đi ra trước nhà. Hình như mẹ cô đi chợ tới giờ vẫn chưa về. Bà Lý thấy cô bước ra mở cửa thì nở một nụ cười thân thiện.
“Mời…mời bà vô nhà.”
Lạc Liên run rẩy mời bà ta vào trong nhà, cô rót nước cho bà ta uống, sau đó ngồi vào ghế tiếp chuyện cho đến khi mẹ cô về.
“Cho…cho…tôi hỏi…bà tới đây có việc gì không?”
Từ lúc bước chân ra mở cửa Lạc Liên chưa từng một lần nhìn thẳng vào mắt bà ta, không biết có phải là vì cô quá sợ hãi hay không.
“Mẹ cô đâu rồi?” Bà Lý hỏi.
“Mẹ tôi đi chợ rồi phiền bà ngồi đợi thêm một lát, mẹ tôi sẽ về ngay.”
“Thôi không cần đâu, tôi nói nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nghiet-duyen/3441696/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.