“Liên...Liên...”
Bà Hoa vỗ vỗ vài cái vào mặt cô. Lạc Liên mơ mơ màng màng nâng mí mắt, cảm giác từng lớp da thớ thịt bên trong cơ thể như bị cắt ra làm đôi, truyền thẳng tới đại não khiến cho Lạc Liên gồng cứng cả cơ thể lên để chịu đựng cảm giác đau thấu xương đó.
“Tạ ơn trời Phật, con tôi tỉnh rồi.”
Mẹ cô lén lút lau đi giọt nước mắt đọng trên má, ân cần lấy tay sờ vào má cô đầy thương sót.
“N...nước...nước.”
Cổ họng khó khăn phát ra những âm thanh đứt quãng. Bà nghe thấy vội vươn người tới cái bàn gần đó rót cho cô một ly nước ấm.
“Đây, nước đây con.” Bà nhẹ nhàng hết mức có thể nâng cơ thể cô lên từ phía sau, chầm chậm đưa ly nước tới miệng của cô.
Từng ngụm nước âm ấm chảy vào trong miệng, trôi qua cổ họng từ từ giúp cổ họng khô khốc của cô như lấy lại sự sống. Toàn thân Lạc Liên mệt nhừ, không có cảm giác gì khác ngoại trừ đau nhức.
Nghe mẹ kể lại mấy hôm trước nhà bà Hai bị sét đánh trúng, cả căn nhà cháy rụi trong biển lửa. Lúc đó, mấy người đàn ông trong thôn kinh hãi xách nước tới dập lửa thì phát hiện ra Lạc Liên nằm gần đó, rồi cứu sống cô.
Lạc Liên chỉ biết bấy nhiêu từ bà vì sau khi bà hay tin cô ở gần đám cháy, mình mẩy lại bầm dập, máu me đầy người bà đã tím tái mặt mày cùng với vài người khác đưa cô tới nhà thầy Điền.
Kể từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nghiet-duyen/3414970/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.