“Tránh xa...mày phải tránh xa ra!!!”
Thân ảnh nàng ta dần mờ ảo rồi biến mất.
Mẹ cô ở trước nghe thấy có tiếng đổ bể bèn lo lắng chạy xuống dưới nhà.
“Liên, chuyện gì vậy con?” Bà chạy lại đỡ cô đứng lên, dò xét khắp người, không ngừng hỏi thăm.
Cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảnh tượng kinh khủng khiếp kia. Bà trông mãi nhưng không thấy cô trả lời, cứ đứng trồng ngồng như người mất hồn sợ rằng cô bị gì. Bà nhìn cô một cái rồi quyết định chạy qua nhà thím Doãn nhờ sự giúp đỡ nhưng giữa chừng đã bị cô nắm chặt tay lại.
“Con...con không sao...Tại chén thuốc nóng quá nên...nên con lỡ tuột tay làm rơi mất!”
Cuối cùng Lạc Liên cũng lấy lại ý thức kịp lúc.
Mẹ cô bán tính bán nghi cho đến khi nhìn thấy mấy mảnh chén dưới chân thì mới tạm yên lòng.
“Vậy con có sao không? Có bị bỏng hay đứt tay ở đâu không đấy?”
“Không ạ... Mà mẹ đi ra trước đi, để con xuống dưới bếp múc chén thuốc khác.”
Khom người xuống, cẩn thận nhặt từng miểng chén lên. Cô đem chúng xuống bếp, với tay lấy cái chén khác múc thuốc cho bà.
Tối hôm đó, cô cứ trằn trọc cả đêm, mỗi khi nhắm mắt là y như rằng lại nhìn thấy thân ảnh gớm ghiếc đó của nàng ta. Kinh khủng hơn là giọng nói của nàng ta lúc ấy vô thức yên sâu trong tiềm thức của cô, lần nào nhớ lại cũng một phen làm cho cô rùng mình.
Đến khi trời gần sáng, niệm Phật trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nghiet-duyen/3414963/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.