Sau cái ngày Nguyệt An đi về nhà một mình, mẹ của cậu vẫn đều đặn đến trường đón cậu. Cố gắng tranh thủ thời gian được khoảng gần một tháng, mẹ cậu dần dần không thể sắp xếp được công việc để đón cậu đúng giờ. Thời gian ấy, mẹ cậu đang tập trung sức lực cho một dự án lớn, nếu thành công sẽ được thăng làm trưởng phòng. Cậu biết mẹ bận rộn như vậy nên cũng ngỏ ý với mẹ, để mình tự về nhà, tự chuẩn bị bữa tối. Lúc đầu, mẹ vẫn ái ngại nhiều thứ lắm, vẫn tranh thủ được lúc nào hay lúc ấy. Rồi việc của mẹ nhiều hơn, mẹ cũng đành bất lực để cậu làm những gì cậu muốn. Cho đến bây giờ, khi cậu đã quen rồi thì thi thoảng mẹ mới đưa cậu về.
Đúng là lâu dần thành quen thật, cậu không còn sợ việc đi học về một mình như trước nữa, thậm chí còn tìm thấy được vài điều thú vị. Mấy anh cấp hai hóa ra rất dễ gần, không những không bắt nạt cậu mà hay cho cậu kẹo nữa. Có khi là kẹo mút, đôi khi là kẹo dẻo, kẹo nào cũng rất ngon. Mấy chú xăm hình nhìn dữ dằn còn cho cậu tiền mua đồ chơi cơ, để cảm ơn vì cậu đã trả lại cái ví tiền người ta đánh rơi. Đặc biệt là con hẻm đáng sợ gần nhà cậu, nó cho cậu một người bạn vô cùng đặc biệt.
Hôm nay mẹ không đến đón cậu, cậu lại một mình về nhà. Tuy mẹ không có đến thì hơi buồn nhưng đi thế này cũng không phải là chán. Đôi khi cậu coi nó là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nam-mot-tinh-yeu-muoi-tam-nam-mot-doi-nguoi/525087/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.