Dù không muốn thừa nhận nhưng dần dà, Nguyệt An đã bớt ghét tên điên Nhật Dương kia rất nhiều. Đôi lúc cậu vẫn cảm thấy phiền khi hắn cứ lải nhải mãi bên tai cậu nhưng cậu không bài xích hắn như trước nữa. Hình như còn không tự chủ được mà để bản thân bỏ qua cho hắn ta, miệng chửi thì vẫn cứ xa xả vậy thôi. Hắn không giận cậu nên cậu càng thích chửi hắn, đôi lúc cậu không hiểu tại sao hắn lại có thể bao dung như vậy. Không để bụng cậu hết lần này đến lần khác.
"Từ Nhật Dương, cậu ta thật kì lạ."
"Tô Nguyệt An, cậu ấy cũng thật kì lạ."
Với Nguyệt An, tên Từ Nhật Dương kia là một kẻ kì lạ thì Nhật Dương cũng nghĩ như cậu vậy, Tô Nguyệt An cũng là một kẻ kì lạ. So với những người hắn gặp trước đây, không một ai đặc biệt như cậu. Trước khi chuyển đến thành phố rồi vào học ở Tiểu học Lạc Hoa, hắn cùng với gia đình sống ở một thị trấn nhỏ cách đấy cả mấy trăm cây số. Là một thị trấn nghèo nàn chứa bao nhiêu thể loại người, tốt có, xấu có. Rất hỗn tạp.
Sống trong môi trường như vậy, tất nhiên nhà hắn chẳng giàu có gì. Mẹ làm công nhân, bố chật vật với công việc văn phòng cùng đồng lương bèo bọt ít ỏi. Một nhà ba người sống chen chúc trong một khu tập thể ọp ẹp, ẩm ướt và bẩn thỉu. Cuộc sống khó khăn là thế nhưng họ vẫn cảm thấy hạnh phúc, đơn giản vì họ càng khổ, họ càng yêu thương và thông cảm cho nhau.
Mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nam-mot-tinh-yeu-muoi-tam-nam-mot-doi-nguoi/525083/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.