*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Dao Dao chun mũi cười, nói:
“Phụ thân, Giang Nam ấm áp như thế, nữ nhi còn sợ nóng đây, sao có thể lạnh được chứ?”
Đây cũng không phải nói càn, đối với đứa bé lớn lên ở kinh thành phương Bắc vốn quen giá hàn, thì chút sương lạnh đêm khuya của Tô Châu quả thật không là gì cả.
Vương đại nhân vừa giận vừa buồn cười, đưa tay khẽ cốc lên trán con gái một cái, bảo:
“Cứng đầu như vậy, cẩn thận sau này không gả đi được.”
Vương Dao Dao le lưỡi một cái, cười hì hì nói:
“Không gả thì không gả, phụ thân nuôi là được.”
Vương đại nhân nhéo nhéo gò má phúng phính trắng nõn của con gái, khẽ thở dài một cái, nói:
“Làm gì có phụ thân nào nuôi nữ nhi cả đời chứ?”
Lần này ông chuyển đến Tô Châu kỳ thực là bị giáng chức. Từ chính nhị phẩm Hộ bộ Thượng thư trở thành chính lục phẩm Tri phủ Tô Châu, Vương đại nhân thực ra không phiền muộn gì cho mình. Đối với ông, tránh xa cái kinh thành hỗn tạp ấy cũng là việc khiến người ta nhẹ nhõm thoải mái. Nhưng ông chỉ ưu tư cho con gái. Có bậc cha mẹ nào không mong mai sau nữ nhi tìm được phu gia tốt? Chỉ là hiện tại Miên Nhi nhà ông lại rơi vào cảnh gả cao không được, gả thấp không đành, thật là tiến thoái lưỡng nan.
"Ký lai chi, tắc an chi [3]." Vương đại nhân thở ra một tiếng, gác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mong-thai-ho-tuy-co-to/133465/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.