Chuyển ngữ: Quả Hạnh nhân
Vì không để Tôn quận thủ nhìn thấy vị quyền thần là Cảnh Từ từ phòng Công chúa đi ra nên từ sáng sớm Cảnh Từ đã hầu hạ Nam Mịch rửa mặt chải đầu xong, còn chải búi tóc mới cho nàng, rồi niệm chú quyết trở về phòng của mình.
Thần không biết quỷ không hay.
Vì Nam Mịch muốn dùng bữa sáng cùng mọi người nên Cảnh Từ đành hủy bỏ kế hoạch ăn sáng cùng Nam Mịch, hắn chỉ có thể ăn cùng Tôn quận thủ, nhìn thấy Tôn quận thủ lo sợ bất an hoảng loạn làm hắn càng phiền hơn.
Ăn được vài miếng, Cảnh Từ đã gác đũa ngừng ăn.
Bọn họ đi một đường đến thành Thanh châu, có lẽ nhờ Tôn quận thủ truyền tin nên Phủ Thuận Vương đã đứng chờ ở cửa thành từ sớm.
Nam Mịch xoay người xuống ngựa, Phủ Thuận Vương dẫn theo thuộc hạ hành lễ, Nam Mịch vội vàng đỡ ngài ấy dậy: “Diệp thúc thúc, không cần đa lễ.”
“Một tiếng “thúc thúc” này của điện hạ có thể làm thần phải tổn thọ.”
“Con không lĩnh mệnh đến quan sát Thanh Châu, chỉ là lúc về Thần đô thì đi ngang qua nơi đây nên mới đến xem, không có hoàng mệnh thì thúc thúc đương nhiên là trưởng bối của Chi Đường.”
“Nếu điện hạ đã đến thì ở lại vài ngày cũng tốt.”
Nam Mịch lắc đầu, ánh mắt lại bị Vạn Tinh Phồn đứng bên cạnh Phủ Thuận vương hấp dẫn: “Nếu thúc thúc ở đây cần hỗ trợ gì thì con có dẫn theo vài người có thể giúp đỡ.”
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mich/3419463/chuong-33.html