Hắn trở về phòng lúc Nam Mịch vừa tắm gội xong, trong lòng hắn đang khó chịu nên chẳng buồn gõ cửa.
Xiêm y của tiểu Công chúa vừa nhẹ vừa mỏng manh, loáng thoáng có thể nhìn thấy dáng người bên dưới lớp xiêm y, mái tóc đen hơi ẩm ướt, xõa tung đến eo. Nhìn thấy Cảnh Từ tùy tiện tiến vào, Nam Mịch cũng hoảng sợ.
Nàng vội nghiêng người buộc hai đầu thắt lưng trên tay.
Kết quả là càng nhanh thì càng loạn, vành tai đỏ bừng như đang chảy máu.
Cảnh Từ bước hai ba bước đến cạnh nàng, giọng nói hơi khàn đi: “Thần giúp Công chúa.” Ngón tay hắn thon dài, chiếc thắt lưng vừa rồi còn không nghe lời thoáng chốc đã được buộc chặt một cách ngoan ngoãn.
Khuôn mặt Nam Mịch rất nóng, sự lạnh lẽo ướt át khi vừa ra khỏi nước thoáng chốc biến mất, chỉ để lại sự khô nóng khắp cơ thể.
Nàng mơ hồ cảm thấy Cảnh Từ có hơi bất thường, trước đây hắn luôn cố ý giữ khoảng cách giữa hai người bọn họ, hắn sẽ không làm những hành động quá mức thân mật như vậy, dù là khi bị người đuổi giết, Nam Mịch chỉ thay áo ngoài nhưng hắn cũng quay người kiêng dè.
Nam Mịch không biết nên nhìn chỗ nào, mơ mơ hồ hồ hồi lâu mới ấp úng nói: “Ngài... Ngài uống rượu sao?”
Lòng Cảnh Từ rối như tơ vò, không lên tiếng trả lời lại.
Từ nhỏ hắn đã bướng bỉnh, ỷ vào thiên phú tu hành khác hẳn người thường, luôn luôn vượt trội hơn người khác, cho dù là người Hỏa tộc nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mich/3405562/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.