Chuyển ngữ: Quả Hạnh nhân
Suốt cả đêm Cảnh Từ đều canh giữ bên cạnh Nam Mịch không rời một tấc.
Giữa đêm Nam Mịch giật mình tỉnh giấc, Cảnh Từ sẽ nhẹ nhàng vỗ về nàng: “Công chúa đừng sợ, có thần ở đây.”
Ngón tay Nam Mịch hơi cử động, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.
Khi trời gần sáng thì Nam Mịch tỉnh dậy, nàng vừa tỉnh Cảnh Từ cũng tỉnh theo, gần như theo bản năng nói: “Công chúa đừng sợ, có thần đây rồi.”
Nam Mịch duỗi tay giữ chặt tay hắn, Cảnh Từ sửng sốt, cúi đầu đối diện với đôi mắt ướt sũng như nai con của nàng.
Cảnh Từ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu: “Công chúa, người tỉnh rồi à?”
“Cảnh Từ, trời sáng rồi phải không?” Nam Mịch nhét bàn tay nhỏ nhắn vào bàn tay ấm áp của Cảnh Từ, đưa mắt nhìn ra ngoài sơn động, nhìn lên bầu trời còn chưa sáng hẳn.
Cảnh Từ vẫn luôn nhìn Nam Mịch, vô thức siết nhẹ tay nàng, bàn tay nhỏ của Nam Mịch hơi lạnh so với tay hắn, sờ vào rất thoải mái: “Sắp rồi, Công chúa đói bụng sao? Có lạnh không?”
“Có một chút…” Nam Mịch chậm rãi nâng thân trên dậy, ngồi trên áo choàng, đặt tầm mắt về phía Cảnh Từ: “Cảnh Từ, hình như có nhiều người hơn.”
Cảnh Từ gật đầu: “Ta sai A Mạch điều động vài chấp phướn từ Thần Đô đến đây.”
Nam Mịch lại gần Cảnh Từ hơn một chút: “Mọi người đều ổn chứ? Có ai bị thương không?”
“Không có,” Cảnh Từ cầm áo choàng ở một bên khoác lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mich/3405555/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.