Đường vào Binh Lan trại không lớn, vốn chỉ là một con đường đất vừa hai ngựa đi song song, hai bên là hai đầm cá. Khách đi vào nối đuôi nhau thành một hàng dài. Người của Binh Lan phường đứng thành hai hàng hai bên nghênh đón long trọng. Đi hết con đường đất là đến cổng vào trại. Cổng có mái ngói cong cong hai tầng mở rộng cửa. Hai bên cổng là tưởng bằng đá tổ ong chạy dài bao quanh trại. Nhìn từ xa vẫn thấy những bóng cau vút cao thẳng tắp. Trước đây, Binh Lan phường vốn là phưởng buôn trầu cau, nhưng sau này đã quen nghề, họ chuyển sang buôn bán đủ loại. Quạt Mo đứng ngay ở cổng tươi cười đón khách. Khách đến xuống ngựa chắp tay chào chủ rồi đi vào sân. Người đến đầu tiên là Độc Điếu. Trong sân, bàn ghế xếp ngay ngắn, mỗi bàn đều có một ấm trà nóng và đĩa trầu cau đã tiêm sẵn. Độc Điếu lạnh lùng đi vào bàn ngay giữa, hắn kéo ghế ra lẳng lặng ngồi xuống rót trà. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá tình hình. Phần phía trước, tường bao quanh trại bằng đá tổ ong sừng sững cao gấp đôi người thường. Tường chạy dài ra phía sau không biết điểm nào là kết thúc. Trong trang tình hình vẫn ổn thỏa chứng tỏ đêm qua hai mươi tên sát thủ đã vào trại trót lọt. Đó là hai mươi người hắn tin tưởng nhất, hai mươi tên máu lạnh đã được hắn lựa chọn qua rất nhiều thử thách.
Tiếp theo sau, Khúc lão của Vạn Chài hội bước vào, lão lom khom chống gậy, người gầy nhẳng, không có dáng vẻ gì của một bậc trưởng phái. Vạn Chài hội vốn chuyên về thủy chiến, thủy công biến ảo nhưng khi lên cạn thì khá tầm thường, chỉ có đôi chút công phu vận khí là dùng được. Khúc lão tuy bề ngoài yếu ớt gầy còm nhưng võ công dưới nước của lão rất khó lường.
Từ ngoài lại có tiếng chào:
- Bát Lâm trại xin kính chào các vị.
Hai gã trung niên trông lôi thôi lếch thếch đi vào, một gã là Anh Vũ, gã kia là Lâm Tài, bộ dạng lấm lét như quân trộm cướp. Có tiếng nói từ xa vang lên:
- Tiểu Hổ trại chủ của các ngươi đâu rồi, sao hôm nay hắn không đến.
Anh Vũ đáp:
- Tiểu Hổ trại chủ chẳng may gặp nạn, hai huynh đệ tại hạ được anh em tin tưởng hiện giờ đang cùng là trại chủ. Bữa nay cũng đến là để ra mắt các vị.
Có tiếng cười gằn sau lung, Văn Huỳnh hùng dũng bước vào. Hắn nghênh ngang như chốn không người. Cả một vùng Tô Mậu rộng lớn ở phía Bắc giáp với Trung Hoa, Vô Ảnh bang của Văn Huỳnh danh tiếng lẫy lừng. Chính vì vậy, người ta còn gọi hắn là Huỳnh Tô Mậu. Ở nơi rừng núi xa xăm, một mình xưng hùng xưng bá nên Huỳnh Tô Mậu rất kiêu căng ngạo mạn. Hắn vốn coi các bang phái trong Tứ phương bang phái không ra gì, tự coi mình phải sánh bằng Tam môn, đã có lúc hắn tự huyễn hoặc mình còn hơn cả Lão Cả hay Hoàng Chính Hùng, xứng đáng xưng bá võ lâm. Huỳnh Tô Mậu ngồi vào bàn chính giữa sảnh, cũng là bàn Độc Điếu. Hắn đặt thanh kiếm lên bàn, ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân gác lên bàn. Độc Điếu quay sang nhếch mép cười khẩy, thẩm nghĩ: “Nếu hôm nay ta không có việc thì đã cho con khỉ rừng rú nhà ngươi đi chầu diêm vương rồi.”
Lần lượt trưởng môn cái bang phái khác cũng đã đến, phái A Phiến Ở vị long, phái Kim Ô ở Thất Nguyên, phái Hỗn Xà ở Diễn …
Khách đến ngày một đông, hơn một tăam bang phái đã kín gần hết ghế, tiếng cười nói, trò truyện rôm rả. Gần cuối A Tòong mới đi vào, hắn nhìn Độc Điếu nháy mắt rồi đi lại ngồi vào cùng bàn.Vừa ngồi vào, cả hai giả vờ trò chuyện rôm giả như lâu lắm mới gặp mặt. Tất cả những điều đó đều không qua được mắt Quạt Mo.
Mọi người yên vị, Quạt Mo lững thững bước lên thềm trước sân, Kim và Xích đứng khoanh tay hai bên. Dù trời rét căm căm nhưng hắn phe phẩy chiếc quạt trên tay, nói:
- Thưa các anh em, hôm nay kính mời các anh em tới trang gia nhỏ bé này, trước là có bữa rượu đạm bạc mời các anh em, coi như bữa tất niên, sau là anh em ta cùng thương nghị chuyện trọng đại của bang phái tứ phương chúng ta.
Hắn cười hềnh hệch nhưng không ai hưởng ứng, mặt mọi người đều lộ vẻ nghiêm trọng. Quạt Mo phe phẩy quạt chữa ngượng rồi nói to:
- Quân bay đâu, châm tửu.
Tên đầu lĩnh cùng lũ người nhà của Quạt Mo lật đật chạy vào bê rượu ra. Hai tên bê một chum rượu bỗng nói:
- Quái lạ thật, vẫn chum rượu này mà hôm nay lại nặng hơn tối qua nhỉ?
Tên đầu linh gắt:
- Đồ ngu, hôm qua chúng ta đi giữa đêm hôm mệt mỏi, sáng nay ngươi vừa ăn một đống khoai với sắn, khỏe hơn thì tất nhiên thấy nhẹ hơn rồi.
Hai tên kia nói:
- Không phải, rõ ràng nhẹ hơn mà.
Chúng đặt chum rượu xuống mở nắp ra kiểm tra. Chum rượu đã vơi đi một phần, không đầy như tối qua nữa. Gã đầu lĩnh lại xem, chưa hiểu chuyện gì thì có người ở ngoài quát vào:
- Nhanh mang rượu ra, các ngươi muốn chết sao.
Tên đầu lĩnh đáp lớn:
- Dạ dạ chúng con ra ngay đây.
Lão quay sang cốc vào đầu bọn kia gắt:
- Nặng nhẹ cái gì, đậy nắp lại rồi bê ra, rõ lắm chuyện.
Rượu mang ra, hương thơm lừng. Hai mươi chum rượu xếp ngay ngắn. Lúc bê rượu ra Độc Điếu và A Tòong nhìn chằm chằm dò la xem có gì khác lạ không, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra như thường. Bọn hầu nữ nhanh chóng từ trong nhà đi ra cầm theo gáo và hồ lô đong rượu rồi rót đầy cho mỗi người một chén. Thức ăn được bê ra thông rất thịnh soạng, nào gà nào cá ê hề. Lúc này mọi người mới thấy hết Binh Lan phường thực sự sung túc thế nào. Sau cùng, Quạt Mo cầm một chiếc bát lớn ra gần chum rượu múc một bát đầy. Gã nhấc bát lên cao nói:
- Bát này ta xin mời các anh em.
Gã uống cạn bát rượu, dốc ngược lên rồi đập vỡ tan. Mọi người cũng nhấc chén rượu lên uống cạn. Huỳnh Tô Mậu uống xông đập chén, gã không khách khí gì, cầm cả hồ lô tu ừng ực, mặt gã đỏ choay, gã đứng lên vỗ ngực nói:
- Gà qué chó gì nữa, hôm nay chúng ta đến đây không phải để ăn gà. Quạt Mo, chúng ta bàn bạc trước rồi mới ăn gà uống rượu được.
Những người khác cũng hùa theo:
- Đúng vậy.
- Bàn việc trước uống rượu sau.
- Đúng thế, đúng thế
Quạt Mo nhíu mày nói:
- Được thôi, vậy thì chúng ta bàn việc.
Quạt Mo ngồi vào cái ghế ngay giữa sảnh, uy nghi như một vị chủ tọa, nói:
- Thưa các anh em, mọi chuyện có lẽ ta không cần nhắc lại. Ngày hôm nay, chúng ta gặp mặt ở đây là để quyết định con đường tương lai của Tứ phương bang hội chúng ta: đi theo Khuất Lão trại hay đương đầu với họ.
Quạt Mo chưa dứt lời, Khúc lão của Vạn Chài hội đã nói:
- Chúng ta không theo họ đâu có nghĩa là đương đầu với họ.
Nói xong lão ho sặc sụa, người rung lên theo từng cơn ho. Khúc lão tóc bạc phơ, đỉnh đầu hói lọi trơ cả sọ, mấy chỏm tóc quanh chỏm đầu dài quá mang tai, bay phất phơ trong gió. Đám người xung quanh lại nhao theo hưởng ứng:
- Đúng vậy, nước giếng không phạm nước sông, cớ gì họ lại ép ta.
- Đúng thế, chúng ta chỉ muốn được yên thân thôi. Khuất Lão trại lấy quyền gì mà ép chúng ta
Quạt Mo lạnh lùng đáp:
- Không được. Chỉ có hai lựa chọn, theo hoặc đối đầu. Khuất Lão trại đã quyết như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]