Sáng hôm sau, Quyên tỉnh dậy. Cảnh tượng đêm qua ùa về trong trí óc. Máu me. Tiếng thét của chị. Đôi mắt mở trừng trừng của mẹ. Những bông hoa đỏ đậm trên ngực người bố.. Cô bé hét lên. Từ ngoài cửa các bác sĩ và hai người nữa vội vã chạy vào. Tất cả đều nhìn cô với ánh mắt nghiêm trọng. Cô sợ hãi, vội thu mình lại trên giường. "Cẩn thận, đừng làm cô bé sợ hãi. Chấn động tâm lý rất mạnh. Ảnh hưởng đến não bộ." Quyên sợ, rất sợ. Quyên sợ hãi tiếp xúc với con người. Họ chính là súc vật, chính là súc vật muốn giết cô, muốn ăn thịt cô. Quyên quờ quạng trước mặt, hét toáng lên. "Không được lại gần đây. Các người biến hết đi! Các người.. Các người.." Cô y tá ánh mắt lạnh lùng đã tự khi nào tiêm một mũi an thần vào tay Quyên.. Cô bé dần dần lịm đi, đôi mày nhíu lại vương vấn nét sợ hãi trên mặt. Giữa trưa, trời trong xanh vô cùng. Quyên dần tỉnh lại, cô bé đã bình tĩnh đi phần nào. Đôi mắt cô bé khẽ hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời quang đãng một màu xanh thuần khiết. Cô là con gái của bố mẹ cơ mà. Cô rất mạnh mẽ, cô phải mạnh mẽ, cô chắc chắn sẽ mạnh mẽ. Cánh cửa bật mở, người phụ nữ đôn hậu bưng một bát cháo còn bốc khói nghi ngút đi vào. Bà dịu dàng nhìn Quyên. "Tỉnh rồi à. Nào nào, ăn một chút cháo nóng đi." Quyên đưa ánh mắt hờ hững nhìn người trước mặt, không thốt lên một chữ nào. Người phụ nữ cũng không lấy đó làm khó chịu, chỉ cười nhẹ. "Bác là Vân. Hôm qua đang trên đường từ cơ quan về nhà thì thấy cháu lao ra, suýt nữa tông vào cháu.." Ánh mắt Quyên dao động dữ dội. Cái chết của cả gia đình lại ùa về. Nước mắt cô chảy dài trên gò má lấm lem. "Nào, ăn một chút. Mọi việc đều đã qua hết rồi." Bà Vân đưa một muỗng cháo lên trước mặt. Quyên bị sự dịu dàng trong giọng nói mà phần nào cảm thấy được an ủi. Cô bé vô thức há miệng ngậm lấy muỗng cháo. "Ngoan, ngoan lắm." Bà Vân cười hiền, tay xoa xoa đầu cô bé. Bà nhớ lại ngày hôm qua, suýt chút nữa thì tông phải con bé. Bà đưa nó đến bệnh viện, cùng lúc đó cơ quan gọi điện nói là có một vụ án nghiêm trọng được tìm thấy. Bà nhanh chóng tới hiện trường thì bàng hoàng. Có ba người chết, mà lại chết không toàn thây. Hai người có vẻ lớn tuổi máu me đầy người, nhiều chỗ bị chặt đứt ra, nhưng may mắn vẫn nhận diện được khuôn mặt. Một cô gái trẻ nữa thì thảm hơn. Phần đầu và thân dưới không còn, chỉ còn phần ngực lõa lồ loang lổ máu khắp căn phòng. May mắn là, nhờ có bức ảnh chụp cả gia đình treo trên tường nên bà vẫn nhận diện được khuôn mặt. Chỉ có điều, gia đình này có bốn người. Cô con gái út lại là người mà bà suýt tông xe vào.. Quả nhiên là định mệnh rồi. Bà Vân không ai khác chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của tỉnh. Trước kia bà làm kinh doanh, nhưng vì con trai bỗng mất tích một cách bí ẩn nên phấn đấu làm cảnh sát hình sự, trở thành đội trưởng.. Quyên cảm thấy người phụ nữ này rất tốt, nên thả bớt sự cảnh giác cao độ. "Bác ở một mình cũng buồn lắm. Sau này chúng ta sống cùng nhau nhé, được không?" Bà Vân hiểu, nếu như con trai bà còn sống thì chắc chắn nó sẽ rất cần một bàn tay giang ra giúp nó. Quyên nghĩ về cái thế giới đen tối sau này của mình. Cô không còn người thân nữa. Một người cũng không. Cô bé nhẹ gật đầu. Dù cho cuộc sống có khổ cực bao nhiêu Quyên cũng chịu. Chỉ cần tìm ra kẻ sát nhân đó.. Chỉ cần tìm thấy hắn thôi.. Bàn tay nhỏ bé của cô khẽ siết chặt lại. Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ gì, nhưng cô không sợ hãi nữa. Tận mắt chứng kiến cảnh từng người trong gia đình mình bị giết tàn độc như thế nào, trái tim non nớt của Quyên dần trở nên sắt đá. Cô thề, chính tay mình sẽ găm hàng ngàn mũi dao nhọn vào người kẻ sát nhân ấy. Băm hắn thành từng mảnh từng mảnh nhỏ một. Sau đó tưới máu của hắn cho hoa, rang thịt của hắn cho chó ăn, lấy tim gan phèo phổi của hắn cho gà mổ, rắn tha.. Không, Quyên không thể làm như vậy. Quyên sẽ bắt hắn bị trừng trị trước pháp luật. Mẹ Quyên đã bảo rồi cơ mà. "Không được đánh mất nhân tính.." "Cho tôi quay về nhà lần cuối.. Được không?" Ánh mắt Quyên giờ đây đã trở nên kiên quyết chưa từng có. Bà Vân hơi sửng sốt một lát, rồi sau đó khẽ nắm chặt tay cô. "Được." * * * Quyên đang đứng trước ngưỡng cửa vô cùng quen thuộc mà cũng vô cùng xa lạ. Chỉ mới vài hôm trước thôi, nơi này còn ngập tràn tiếng nói cười hạnh phúc. Vậy mà, vậy mà.. Cuộc đời ấy mà, không bao giờ có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Quyên lướt qua từng tấm ảnh tươi cười. Quyên sờ nhẹ vào từng món đồ thân thuộc với cô vô cùng. Lần này sẽ là lần cuối tao chạm vào chúng mày đấy.. Cô vào phòng bố mẹ. Có hai chú cảnh sát đang đứng trông đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía Quyên. Cô cực kì ghét sự thương hại. Căn phòng đã được dọn sạch sẽ vết máu, chỉ có đường phấn trắng kẻ trên nơi từng có hai xác chết. Chiếc rèm cửa tung bay. Chỉ mới mấy ngày trước nơi này còn tràn ngập tiếng nói, cười, và tiếng mẹ gọi "Quyên ơi" một cách trìu mến. Cô lặng lẽ bước ra, ghi nhớ từng thứ một, rồi bước vào phòng ngủ của chị và mình. Chỉ còn vết phấn trên nền gạch. Cô rà tay vào từng đồ vật. Từ bức tường màu hồng phấn, đến những bức ảnh treo trên tường. Chiếc đồng hồ báo thức hai chị em mua chung để hàng ngày sửa cái tật ngủ nướng. Cô khẽ cười. Cô rất muốn mang theo những thứ ở đây đi. Nhưng cô đã dứt khoát rồi. Cầm một tấm ảnh chụp cả gia đình, ai cũng cười tươi như hoa mà hiện giờ trông nó có vẻ buồn thảm và ảm đạm, bỏ lại quá khứ có muôn vàn hạnh phúc kia, Quyên mạnh mẽ bước ra ngoài. Đầu không bao giờ ngoảnh lại một lần nào nữa. Ánh nắng dịu dàng bao quanh toàn thân cô bé như một liều thuốc thiên nhiên chữa lành mọi vết thương. Cô bé rơi hai giọt nước mắt. Từ giờ trở đi Quyên sẽ không bao giờ khóc nữa. Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là một người hoàn toàn khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]