Một chiêu này không sử dụng quá nhiều linh lực, chỉ đủ làm Vệ Ương mê man trong chốc lát, nhưng như vậy là đủ rồi.
Vĩnh Thọ chân nhân đi tới, nhìn Phương Chi Chúc, nói: "Làm phiền."
Phương Chi Chúc không đáp lại lời cảm tạ này, y nhìn Vĩnh Thọ chân nhân điểm vào huyệt đạo trên trán và ngực Vệ Ương, hỏi: "Sau lần này, hắn sẽ không đến tìm ta nữa đúng không?"
Vĩnh Thọ chân nhân: "Có lẽ sẽ không. Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi."
Phương Chi Chúc: "Đa tạ chân nhân giúp ta giải độc."
"Ương Nhi là đồ đệ của ta, bổn phận nên làm mà thôi." – Vĩnh Thọ chân nhân thẳng thắn nói: "Tuy nói Ương Nhi hành sự quái đản, nhưng nó đối xử với ngươi rất chân thành."
Phương Chi Chúc không nói gì.
Vĩnh Thọ chân nhân: "Ta tất nhiên không phải muốn bào chữa cho Ương Nhi, việc này dù sao cũng là chuyện giữa người trẻ các ngươi, người ngoài không tiện can thiệp."
Phương Chi Chúc: "Chân nhân tu vi cao thâm, nhìn nhận mọi việc rõ ràng. Nếu như nói lừa dối cũng là chân thành, vậy ta nên đối xử với người nhà và bằng hữu như thế nào đây?"
Những lời này thật sự nghiêm túc, Phương Chi Chúc hiếm khi biểu lộ cảm xúc như vậy ra ngoài. Khi vừa dứt lời, y cảm thấy bản thân hơi quá xúc động, đáng lý không nên tỏ thái độ như vậy trước vị trưởng bối đã từng cứu mình dù có thế nào.
Vì thế, y hạ giọng, trịnh trọng xin lỗi và hành lễ với Vĩnh Thọ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ma-gia-cuu/3318315/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.