Từ khi còn rất nhỏ, sư phụ thường nói với hắn, vạn vật trên thế gian đều có giới hạn của nó, mọi việc nên thuận theo tự nhiên, không nên cưỡng cầu.
Vệ Ương nghe những lời này thì không phản bác, nhưng hắn chưa bao giờ để tâm. Hắn chỉ biết, hắn muốn thứ gì thì sẽ đoạt lấy bằng mọi giá. Cái gọi là thuận theo tự nhiên, vận mệnh và trời cao, chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự hèn nhát.
Hắn nghĩ thế nào thì làm thế đó. Hắn muốn trở thành tu sĩ mạnh nhất nên nỗ lực tu hành. Năm mười tuổi, để đột phá nhất đạo quan ca, hắn mười ngày mười đêm không ngủ, cuối cùng kiệt sức mà ngất đi. Có điều, hắn đã thành công đột phá được tầng đầu tiên nên tu vi gia tăng mãnh liệt.
Đối với Phương Chi Chúc, hắn cũng như thế.
Từ khi quen biết đến khi ái mộ nhau, thời điểm hắn nói 'Ta chưa từng thực sự yêu ngươi' —— tuy rằng khi ấy hắn bình tĩnh đối mặt với một chữ 'Được' của Phương Chi Chúc, nhưng ngực hắn không tự chủ được mà đau nhói trong giây lát. Hắn luôn cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của mình.
Sau này, nhiều chuyện xảy ra, hắn cố gắng lật ngược tình thế như trước nhưng dần dần phát hiện, có lẽ hắn không toàn năng như chính mình tưởng tượng.
Khi ấy, hắn chưa chịu từ bỏ.
Trước khi hạ cổ vào người Phương Chi Chúc, hắn nói với y: "Dù thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không để ngươi rời xa ta."
Phương Chi Chúc: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ma-gia-cuu/3318302/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.