Một đêm trước khi Y Thịnh xuất hiện, Phương Chi Chúc đã thấy hoài nghi.
Đối phương hao hết tâm tư, lấy danh nghĩa của Vệ Ương lừa y đến Nhạc Sơn tuyệt đối không phải chỉ để y chìm trong ảo giác với Vệ Ương. Có cơ hội giết y nhưng lại không động thủ, ngược lại, làm những chuyện không hề có chút tổn hại nào. Dường như hắn chất chứa vô vàn oán hận với Vệ Ương, còn có một loại không cam lòng khó có thể hình dung.
Với tất cả những điều trên, khả năng lớn nhất chính là...người này thù hận Vệ Ương nhưng không địch lại hắn, vì rơi vào tuyệt vọng nên mới nhắm vào y. Nhớ lại chuyện Vệ Ương bị người này bắt cóc ở Yến Châu, hết thảy đều trở nên hợp tình hợp lý.
Phương Chi Chúc cảm thấy tức cười.
Y sẵn sàng chịu chung nguy hiểm với Vệ Ương, nhưng bị người ta vờn qua vờn lại như vậy khiến y rất khó chịu. Sau khi rời khỏi đây để về nhà vào đêm qua, y suy nghĩ suốt một đường mới quyết định quay lại nơi này.
Lần này, y mới là người nắm thế chủ động.
Hàng nghìn suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng cuối cùng chỉ hướng về một ý nghĩ trọng tâm. Phương Chi Chúc hỏi: "Ngươi có thù oán với Vệ Ương, đúng không?"
Đối phương không nói lời nào, tay vẫn cầm chặt lấy kiếm.
Trong lòng Phương Chi Chúc càng hiểu rõ: "Ta không ngại ngươi báo thù lên người ta, cứ quang minh chính đại mà đánh. Nếu ta thua, là do bản lĩnh của ta không bằng ngươi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ma-gia-cuu/3318286/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.