Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Phương Chi Chúc bước vào.
Vệ Ương nhìn chằm chằm y, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Phương Chi Chúc: "Ngươi về khi nào vậy?"
Vệ Ương đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng chạy tới: "Chi Chúc!"
Phương Chi Chúc kinh ngạc nhìn vẻ mặt suy sụp trước mắt, nhìn qua nhìn lại có chút hoang mang: "Sao vậy? Không mua được đồ ăn à?"
Lúc này, Vệ Ương chợt nhận ra mình hớ hênh, hắn cắn đầu lưỡi lấy lại chút lý trí, cười cười nói: "Ta mua được rồi."
Phương Chi Chúc: "Để ta làm cho."
Vệ Ương hơi nín thở, ánh mắt chậm rãi di chuyển theo bóng người trước mắt. Y nét mặt tự nhiên, ngữ khí ôn hòa, không khác Phương Chi Chúc trước khi hắn ra ngoài là bao. Hắn hơi nghi hoặc, khó mà tin được hai mắt mình: "Chi Chúc, ngươi vừa đi đâu vậy?"
Phương Chi Chúc đặt nồi lên bếp lửa, bắt đầu nấu nước: "Có người tới, nên ta đi cùng hắn một chuyến."
Vệ Ương: "...Ai?"
"Nói đến cũng kỳ lạ —— Chính là kẻ bắt trói ngươi lần trước." – Phương Chi Chúc giải thích: "Sau khi ngươi đi, hắn đến đây cho ta xem một thứ."
Vệ Ương siết chặt nắm tay, lời muốn hỏi bị nghẹn ở cổ họng, khiến hắn hít thở khó khăn.
Phương Chi Chúc: "Ta thấy hắn rất nghiêm túc nên mới đi theo một chuyến —— Ngươi sao vậy? Bị dính mưa nên không thoải mái à?"
Vệ Ương miễn cưỡng mỉm cười: "Ta thấy hơi lạnh."
Phương Chi Chúc bỏ thêm củi gỗ vào bếp lửa, ngọn lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ma-gia-cuu/3318278/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.