Mục Sở ngồi đối diện với Đằng Nguyên ở bàn bát tiên trong nhà, trịnh trọng nói:
- Tỷ phu, lần này trưng binh ta không tránh khỏi, cũng không muốn tránh. Ngặt nỗi trong nhà còn hài tử nhỏ dại, thê tử yếu đuối, mẫu thân lớn tuổi, không thể an tâm ra chiến trường giết địch. Ta mặt dày chạy tới xin tỷ phu chiếu cố Mục gia.
Mục Sở ôm quyền, cúi đầu.
Mục thị, Mục Nhan và Tống thị - thê tử của Mục Sở - sửng sốt.
Mục thị đánh vào vai Mục Sở:
- Hồ đồ. Ngươi nói cái gì? Đằng Nguyên, không phải như vậy… Nghe nói gần đây ngươi đã trả hết nợ, bán thảo dược, săn thú… có của ăn của để. Ta chỉ có một nhi tử là Mục Sở, không muốn nó đâm đầu vào chỗ nguy hiểm mới muối mặt chạy tới cầu xin ngươi. Tế tử, cầu xin ngươi cho Mục gia vay bạc nộp để Mục Sở không phải tòng quân…
Mục Nhan và Tống thị gật đầu lia lịa, mắt nhìn Đằng Nguyên như nhìn tượng thần tiên trong miếu.
Mục Sở chép miệng:
- Mẫu thân… Người đừng hồ đồ. Chỉ khi ta đi khỏi nhà, gia cảnh bần hàn, kho thóc trống rỗng phụ thân mới đỡ đánh bạc. Còn mà ta ở nhà nai lưng làm lụng, bao nhiêu bạc tích cóp được cũng theo gió bay hết. Đừng nói dành dụm tiền trả nợ cho tỷ phu, ngay cả ăn no bụng cũng không thể. Huống hồ ta đi không phải để chịu chết mà muốn lập quân công, mang vinh hoa phú quý, tiếng tăm lẫy lừng về cho Mục gia. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095934/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.