Hai mươi hai kẻ bỏ trốn bị bỏ đói từ sáng đến tối, không được ăn, không được uống.
Sau khi tất cả nô lệ ăn xong, đám lính cai nô cắt dây trói thả đám nô lệ bỏ trốn xuống. Có bảy người đã chết, chỉ còn mười lăm người sống sót. Lúc này Vương Lộc mới đủng đỉnh từ trong dãy nhà gỗ lớn đi ra, lớn tiếng tuyên bố:
- Lũ tiện nô các ngươi nghe đây… Đưa lũ đào tẩu này trở về nhà gỗ đi. Sống hay chết phải xem tạo hoá của chúng… Ha ha… Kẻ nào còn dám bỏ trốn, lập tức đánh chết không tha.
Các nô lệ trừng trừng nhìn Vương Lộc, không ai động đậy cho đến khi Vương Lộc và lũ bậu xậu nghênh ngang trở lại nhà gỗ lớn.
Một vài nô lệ tiến tới, cẩn trọng đỡ bằng hữu mình. Lính cai nô hả hê khoanh tay đứng nhìn chứng tỏ chúng không phải đang dùng chuyện này để thăm dò quan hệ bằng hữu nông sâu giữa các nô lệ mà thực sự thả họ về. Chúng không kết liễu tại chỗ, để nô lệ tự sinh tự diệt, sống thêm vài ngày chịu đựng đau đớn hành hạ, chết dần chết mòn. Các nô lệ khác nhìn vào mà lấy đó làm gương, thêm phần sợ hãi, dập tắt khát vọng bỏ trốn.
Đằng Nguyên gật gù công nhận Vương Lộc và Tằng Minh rất có đầu óc, không cần phí lời, không cần đao to búa lớn đe doạ, chỉ cần một kích trí mạng, kẻ nào có đầu óc sẽ tự biết nghĩ biết sợ. Bằng không, giả vờ mắt mù tai điếc cố tình xông ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095901/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.