Chương trước
Chương sau
Đằng Nguyên tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi, mò vào rừng hái thảo dược giải độc để mang theo. Đây cũng chính là lý do khiến hắn không dám hô hào kêu gọi nhiều người theo mình. Thảo dược trong rừng có nhiều đến mấy cũng không mọc đúng trên đường họ đi. Chúng rải rác trong rừng, người sống ở địa phương nào thì tìm được ở địa phương đó, nhược bằng chỉ đi ngang qua, rất khó tìm. Nếu quá đông nô lệ, ít thảo dược, lấy gì giải độc?

Một kẻ ác nhân như Đằng Nguyên chỉ may mắn khi làm việc ác, với chuyện công đức cứu người, hắn thường không gặp may, có khi vận rủi của hắn còn liên lụy tới những kẻ xung quanh. Vậy nên tấm lòng từ bi hỷ xả, đại lượng như thần phật vốn dĩ Đằng Nguyên không hề có. Hắn còn đang mang tà thể, phàm thể, tức là xác phàm nhân đây, có phải tiên nhân đâu. Sức người có hạn, không nên lo chuyện bao đồng.

Vì đi một mình, ẩn thân rồi sử dụng tốc độ lớn, hắn tìm được thảo dược rất nhanh, hái một bao đeo sau lưng. Sau khi đội của hắn ra khỏi rừng, lẩn trốn giữa các thôn làng, thành trấn sẽ rất khó tìm thảo dược. Cần dự trữ sẵn tới lúc đó dùng dần, ít ra phải đủ chia cho bốn huynh đệ Điền Đông đã.

Đằng Nguyên một mình vào rừng không sợ sói, mang theo hán tử khác hành động sẽ không tiện nên hắn tự nhận việc hái thảo dược này. Khi hắn quay lại chỗ các nô lệ, họ đã ngủ được một giấc ngắn. Bởi vì có sẵn bánh nướng và thịt khô nên ăn uống không tốn bao nhiêu thời gian. Cả đội gấp rút lên đường.

Buổi chiều, họ chạy một đoạn lại đi bộ, tốc độ kém xa lúc sáng nhưng khiến các nô lệ đỡ mệt mỏi. Chập tối thì Đằng Nguyên nghe thấy tiếng nước chảy, hắn dẫn nô lệ ra khỏi đường mòn, hướng về phía thác nước, quyết định sẽ đốt lửa nghỉ bên bờ suối. Ban đêm rừng rậm rất nguy hiểm, phải đốt lửa suốt đêm, phân công người cảnh giới đề phòng dã thú. Nô lệ cũng từng ngủ đêm bên vệ đường khi di chuyển tới mỏ Dạ Cổ, biết được nguy cơ trùng trùng, ai nấy cảnh giác cao độ, đi vệ sinh ngay gần đó cũng phải đi thành từng nhóm.

Đằng Nguyên chia thảo dược cho mọi người, chia hết lượt thì mỗi người dùng được hai lần. Cách ba ngày dùng một lần, hắn sẽ tiếp tục tìm hái khi có cơ hội. Sau đó hắn nhận gác phiên thứ ba, lăn ra ngủ trước. Nô lệ dù lo sợ khi ngủ giữa rừng núi hoang vu nhưng vì ban ngày chạy quá nhiều, ai nấy đều mệt mỏi. Trừ những người nhận gác, tất cả đều nhanh chóng ngủ mất.

Phiên gác thứ ba, Đằng Nguyên bị đánh thức dậy. Hắn ngồi canh lửa đối diện với Trình Hạ, nhận ra ánh mắt y rất lạ. Dường như y có muôn vàn thắc mắc muốn Đằng Nguyên giải đáp nhưng không có cơ hội đàm đạo riêng nên nén trong lòng. Các nô lệ xung quanh cần phải ngủ lấy sức cho hành trình sắp tới, những kẻ cảnh giới tận lực giữ im lặng để không làm ảnh hưởng tới họ, vậy nên Trình Hạ cũng phải ngậm miệng.

Đằng Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn không thích giải thích nhiều, nhất là về đường đi nước bước của mình sau này.

Hắn có kế hoạch rõ ràng để trả thù nhưng kế hoạch này có cũng như không.

Nhân quả không thể được tạo thành chỉ vì hành động của một người. Việc Đằng Nguyên cần làm bây giờ chính là ra khỏi khu rừng quái quỷ này, tiếp cận thành Huỳnh Tương và Bạch Đà quân. Tiếp cận bằng cách nào hắn vẫn chưa biết, tuỳ cơ ứng biến nhưng hắn nhất định không về Sa Lục Châu chỉ để giữ mạng.

Hắn đã cân nhắc chuyện trở về Sa Lục Châu, tòng quân, lập quân công, nắm quyền trong quân đội, trèo lên vị trí cao để có quyền định đoạt thế cuộc sau đó khởi binh tấn công thành Huỳnh Tương, san bằng nơi này thành bình địa. Thế nhưng sau nhiều ngày nằm trong hang đá vắt tay lên trán suy nghĩ, Đằng Nguyên quyết định không làm như vậy. Mất rất nhiều thời gian, công sức, không biết có hiệu quả không khi mà chiến tranh ở phía bắc của Sa Lục Châu là với Đà Liêu Châu. Tôn Đức Khương chỉ thừa nước đục thả câu, cho quân tràn sang cướp bóc. Chưa chắc Sa Lục Hầu đã khởi binh báo thù ngay hay cứ nhắm mắt làm ngơ, chờ chiến trận phương bắc ngã ngũ mới tính nợ với Vạn Tư quốc.

Cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra bây giờ là sử dụng thân phận nô lệ bỏ trốn của mình, trà trộn vào Bạch Đà quân, nằm giữa lòng địch, leo lên từ đây. Chỉ khi ở giữa kẻ thù, ẩn nấp ngay trong nhà chúng, quan sát được động tĩnh của chúng từ bên trong mới dễ dàng ám toán. — QUẢNG CÁO —

Cũng giống như hai lần đầu độc lính cai nô mỏ Dạ Cổ, nếu Đằng Nguyên không có thời gian mấy tháng ăn dầm ở dề bên trong mỏ, quan sát thói quen của lính cai nô, hắn sẽ không thể giết nổi tên nào. Ngược lại, bởi vì đã biết rõ thói quen của chúng, Đằng Nguyên dễ dàng lợi dụng bỏ rêu độc vào canh, sau đó hạ Lục Dư vào vại nước. Cả hai lần đầu độc, dù cách thức khác nhau nhưng quan trọng nhất là hắn phải có mặt trong lòng địch.

Với Bạch Đà quân cũng vậy. Thay vì chạy về Sa Lục Châu, theo đuổi một con đường chẳng biết đến bao giờ thành công hay là bất khả thi, chẳng thà Đằng Nguyên xông luôn vào giữa lòng Huỳnh Tương, đâm đầu vào Bạch Đà quân có khi còn trả được thù nhanh hơn.

Điểm mấu chốt khiến hắn liều lĩnh, chọn lối tắt nhanh gọn là vì có hai tầng Huyết Liên chống đỡ. Tầng một trị thương, tầng hai ẩn thân. Hắn không tin mình sẽ thất bại, kiểu gì cũng phải có cách.



Miễn là làm việc ác, trời sẽ giúp hắn.



Ngày bỏ trốn thứ hai, đội của Đằng Nguyên đụng độ hai đàn sói đói đang cắn nhau chí choé để tranh giành con mồi. Du Hạo – hán tử Tập thành nhỏ tuổi được phái chạy trước thăm dò – hoảng hốt quay lại, mặt xanh nanh vàng gào lên:

- Đằng Nguyên ca, phía trước… có nô lệ…

Tiếng sói gầm gừ hung hãn, tiếng hét thất thanh đã vọng đến tai Đằng Nguyên. Hắn quát lớn:

- Những người giỏi võ chặn trước, sau; còn lại dồn vào giữa.

Nói đoạn hắn chạy như ma đuổi về phía trước.

Khi hiện trường bày ra trước mặt, Đằng Nguyên thất kinh.

— QUẢNG CÁO —

Hai đàn sói án ngữ giữa đường mòn, đang lao vào cắn nhau điên cuồng, mỗi đàn hơn chục con. Kẹt ở giữa là một đám nô lệ đã bị cắn chết hoặc gần chết, máu chảy lênh láng khắp nơi; người lòi nội tạng, người bị cắn đứt cổ, người bị xé thịt tứ chi… thảm trạng thê lương. Đằng Nguyên đếm lướt qua thấy có chừng bảy – tám người. Lũ sói này mới chỉ đuổi theo cắn xé nô lệ thì đụng phải một đàn khác cũng đang đi săn nên tranh nhau, chưa kịp ăn thịt ai, nếu không hiện trường còn ghê rợn hơn vạn phần.

Đằng Nguyên rít lên nho nhỏ:

- Nô lệ khu Trung…

Hắn lao tới, hai tay hai rìu vung lên chém chết những con sói ở gần. Hai đàn sói tỏ ra điên cuồng hơn vì bị bên thứ ba nhào tới đánh giết đồng loại, nhiều con dừng cắn nhau, chuyển hướng tấn công Đằng Nguyên. Hắn dùng một chiếc rìu đá của mình, chiếc còn lại là rìu bổ củi, thân ảnh nhanh như chớp chém chết hết lũ sói xông vào. Mấy tháng ở bên ngoài mỏ Dạ Cổ, Đằng Nguyên đơn thương độc mã giết vãn lũ sói ăn xác kéo đàn đông nghịt, kinh nghiệm đầy mình. Đám vớ vẩn đã đói qua một mùa đông này ăn thua gì.

Huống hồ khi hắn vừa đánh được một lát, đội nô lệ phía sau đuổi đến nơi. Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Lộc Tử, Du Hạo, Cẩm Bàng hùng hổ gầm lên, tay đao tay kiếm lao tới giúp sức.

Trình Hạ chạy đến sau, hô hào các huynh đệ tản ra đánh giết sói, cử người bọc hậu kẻo bị tập kích bất ngờ.



Lưu Tống lợi dụng hai đàn sói rối loạn, chạy tới chỗ một nô lệ còn sống xem xét tình hình. Những nô lệ này từ khu Trung đào tẩu, vì chạy vội một cách mù quáng nên xích sắt dưới chân còn chưa kịp tháo, trên người không có lương thực, túi nước, đương nhiên chẳng có thảo dược giải độc. Một kẻ bị cắn nát chân phải và phần bụng, máu chảy đỏ lòm nhưng vẫn còn sống níu áo Lưu Tống, thều thào van nài:

- Cứu ta… Làm ơn cứu… ta…

- Các ngươi từ khu Trung chạy ra? – Lưu Tống hỏi lại cho chắc.

- Phải… Cứu…

Lưu Tống ngồi xổm, nắm lấy cổ tay đầy máu của nô lệ này, mắt đảo láo liên:

- Ngoài tám người ở đây còn ai nữa? — QUẢNG CÁO —

- Tản… tản ra hết rồi. Mỗi người… chạy một hướng. Bọn ta theo đường mòn, mạnh ai nấy chạy… rớt… rớt lại phía sau…

Y ôm bụng, cơ mặt giật giật, nghiêng đầu ói ra một vũng nhầy nhầy cả máu lẫn dịch vàng nâu. Lưu Tống lập tức đứng dậy, lùi phắt lại.

- Cứu…

Kẻ khác nằm bên cạnh bò lê trên đất, muốn túm lấy chân Lưu Tống nhưng vì yếu quá không bò đến nơi, tay chới với.

- Cứu ta…

Một con sói nhảy vọt tới chỗ Lưu Tống, Du Hạo trở đầu thương đâm ngang hông ghim nó vào một gốc cây, gầm lên với Lưu Tống:

- Tiểu thúc, muốn chết sao? Canh giờ nào rồi mà còn đứng đó thảnh thơi hỏi chuyện người sắp chết. Lo giữ cái mạng mình đi.

- Ngươi hai mươi tuổi đầu rồi, gọi đại ca đi… - Lưu Tống lập tức dạt sang một bên, thấy người đông, sói bị giết vãn thì tránh xa kẻo làm vướng chân các huynh đệ.

- Đại ca cái đầu thúc á. – Du Hạo rút thương, đâm lia lịa đến khi con sói chết hẳn, miệng mắng xối xả. – Còn giễu cợt ta… Sức lớn như vậy thì giết thêm vài con sói đi.

Đằng Nguyên đang hung hãn chém giết cũng phải bật cười. Du Hạo là hán tử người Tập thành ở khu Trung chạy theo hắn vào phút chót. Bình thường lặng lẽ như một cái bóng, cạy miệng không ra nửa chữ, thật không ngờ thân thủ như chớp loé, võ công cao cường, miệng cũng độc lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.