Đằng Nguyên tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi, mò vào rừng hái thảo dược giải độc để mang theo. Đây cũng chính là lý do khiến hắn không dám hô hào kêu gọi nhiều người theo mình. Thảo dược trong rừng có nhiều đến mấy cũng không mọc đúng trên đường họ đi. Chúng rải rác trong rừng, người sống ở địa phương nào thì tìm được ở địa phương đó, nhược bằng chỉ đi ngang qua, rất khó tìm. Nếu quá đông nô lệ, ít thảo dược, lấy gì giải độc?
Một kẻ ác nhân như Đằng Nguyên chỉ may mắn khi làm việc ác, với chuyện công đức cứu người, hắn thường không gặp may, có khi vận rủi của hắn còn liên lụy tới những kẻ xung quanh. Vậy nên tấm lòng từ bi hỷ xả, đại lượng như thần phật vốn dĩ Đằng Nguyên không hề có. Hắn còn đang mang tà thể, phàm thể, tức là xác phàm nhân đây, có phải tiên nhân đâu. Sức người có hạn, không nên lo chuyện bao đồng.
Vì đi một mình, ẩn thân rồi sử dụng tốc độ lớn, hắn tìm được thảo dược rất nhanh, hái một bao đeo sau lưng. Sau khi đội của hắn ra khỏi rừng, lẩn trốn giữa các thôn làng, thành trấn sẽ rất khó tìm thảo dược. Cần dự trữ sẵn tới lúc đó dùng dần, ít ra phải đủ chia cho bốn huynh đệ Điền Đông đã.
Đằng Nguyên một mình vào rừng không sợ sói, mang theo hán tử khác hành động sẽ không tiện nên hắn tự nhận việc hái thảo dược này. Khi hắn quay lại chỗ các nô lệ, họ đã ngủ được một giấc ngắn. Bởi vì có sẵn bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095849/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.