Đằng Nguyên dẫn Du Hạo, Cẩm Bàng và Lộc Tử chạy loanh quanh trong rừng, tranh thủ bắt mấy động vật nhỏ có thịt. Chuột, rắn, chồn, thỏ, gà… cứ con nào có chút thịt là hắn đuổi theo bắt. Chạy đến chập tối khiến đám Du Hạo cũng hoa mắt chóng mặt, đói meo cả bụng, hoang mang không biết Đằng Nguyên định làm trò gì.
Đi tìm chết mà hắn nói chẳng lẽ lại là đi săn, tìm cái ăn?
Hay để lại dấu chân khắp nơi trong rừng dụ Bạch Đà quân tới bắt?
Lộc Tử mấy lần muốn hỏi nhưng mắt thấy trong giỏ sau lưng Đằng Nguyên đầy nhóc những thứ ăn được, một đường chạy quanh không hề gặp mống lính Bạch Đà quân nào thì kiềm chế, không hỏi. Gần tối, Đằng Nguyên bảo ba nô lệ nhặt củi rồi dẫn họ quay lại chính dãy núi thấp ban ngày, chui vào một sơn động lớn gần thác nước.
Sơn động này khô ráo nhưng gần nguồn nước, cửa vào nhỏ, vòm động lại lớn không ngờ, không phải động cụt, có mấy cái ngách nhỏ dẫn chẳng biết dẫn đi đâu. Đằng Nguyên giao cho đám Du Hạo, Cẩm Bàng, Lộc Tử đốt lửa nướng chỗ thú đã bắt được. Hắn chạy mất hút một đường đến tối mịt mới về, ném vào đống lửa ba nắm cỏ tươi có mùi hắc hắc khiến lửa gần tắt, khói bốc lên mù mịt. Hắn đưa cho ba nô lệ mấy nhánh cây:
- Nhai nát, nhả bã. Nhanh…
Du Hạo nhận lấy, ném ngay vào miệng rồi hỏi:
- Gì đây?
- Thuốc giải. – Đằng Nguyên chỉ vào đám cỏ khô. – Cỏ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095833/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.