Đằng Nguyên guồng chân chạy như điên bất chấp tốc độ này trông thật kỳ dị vì gấp đôi tốc độ thông thường của phàm nhân. Hắn không có tâm tình quan tâm, dù sao hắn cũng định chặn đường bảy tên kỵ binh kia để tiễn chúng về chầu ông vải.
- Tổ mẫu… hai tên ngu xuẩn…
Đằng Nguyên điên tiết chửi thề khi thấy Du Hạo và Cẩm Bàng lấp ló sau quả đồi thấp mà bọn họ vừa khuất bóng.
- Còn không mau chạy đi… Ở đó chờ chết hay sao? - Đằng Nguyên rít thành tiếng.
Hai tên đần Du Hạo, Cẩm Bàng nấp vào một chỗ rồi quay lại nhìn xem kỵ binh có thực sự đuổi theo không, hay vì thấy Đằng Nguyên lao ra nên muốn quay lại trợ giúp? Hắn không cần sự trợ giúp, hắn muốn thịt bảy tên kỵ binh này, câu giờ cho Du Hạo và Cẩm Bàng chạy thoát về sơn động.
Hắn vung tay trái về phía Du Hạo, động tác xua đuổi.
Rõ ràng hai tên ngốc kia đang nhìn chằm chằm Đằng Nguyên và đám kỵ binh, lập tức thấy hắn vung tay.
Đúng lúc này, đám kỵ binh đồng loại nhìn về phía Đằng Nguyên. Bọn chúng đã trông thấy, có vẻ ngạc nhiên vì hắn cầm rìu hùng hổ lao về phía này. Đằng Nguyên thả chậm cước bộ, không sợ vuột mất con mồi. Bảy kỵ binh cũng cho ngựa chạy chậm lại, quay sang chỉ trỏ, nói chuyện với nhau.
Du Hạo và Cẩm Bàng vẫn chưa chịu đi. Đằng Nguyên lại khua tay ra hiệu, mắt dán vào đám kỵ binh. Kỵ binh bán tín bán nghi quay ngựa chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095827/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.