Chương trước
Chương sau
Dãy nhà gỗ trước mặt rất dài, đã gần giữa trưa, nô lệ và nô tài áo ngắn bắt đầu tập trung vào một gian rìa ngoài bên phải. Đám hộ vệ áo dài dồn hết vào mấy gian giữa. Tiếng bát đũa lạch cạch, mùi thức ăn thơm ngào ngạt xộc vào mũi Đằng Nguyên. Hắn vừa nhồi đầy bụng bánh nướng khô khốc, cũng chẳng đói, bình thản đi theo tên béo về phía bên trái dãy nhà gỗ.

Các phòng bên trái chính là trù phòng, đằng sau có sân giếng lát đá sạch tinh. Giếng rất lớn lắp guồng kéo nước, xô chậu lớn đã dùng xong, úp gọn gàng ở sân giếng. Điểm đến của Đằng Nguyên là một cái chòi tranh chắc chắn nằm phía sau sân giếng. Đây là chòi để củi, từng đống củi lớn được chất ngay ngắn dưới mái che, phía trước là chỗ bổ củi với một gốc cây lớn làm giá kê, rìu sắt cắm bên trên.

Tên béo chỉ vào đồng củi to tướng, chất cao quá đầu gần giá kê:

- Từ giờ đến tối chẻ hết chỗ này, nếu không buổi tối khỏi ăn cơm.

Đằng Nguyên không trả lời, nhìn nhìn đống củi.

Đây chắc là giới hạn mà những nô lệ trước không thể vượt qua trong mấy ngày đầu tới hậu viện này. Bọn nô tài ma cũ sẽ dùng các kiểu chiêu trò để bắt nạt ma mới, dằn mặt, chiếm dụng đồ đạc thậm chí đồ ăn. Dù chuyện bắt nạt không diễn ra lâu nhưng cũng đủ khiến phàm nhân khổ sở, mệt mỏi, căng thẳng… phải khuỵu luỵ nịnh nọt đám ma cũ.

Đằng Nguyên cười lạnh trong lòng, liếc nhìn về phía cửa sau trù phòng hiện vẫn đang mở.

Tưởng thế nào chứ với khả năng ẩn thân của Huyết Liên, dù lang thang khắp hoang địa Huỳnh Tương, thỉnh thoảng mới gặp thôn làng hắn cũng chẳng bao giờ phải chịu đói khát huống hồ giờ đã lọt vào hậu viện phủ tướng quân, mắt thấy trù phòng lù lù kia. Không cho ăn, hắn không biết ẩn thân đi trộm à?

Đằng Nguyên đủng đỉnh đi tới, nhấc rìu chẻ củi lên cầm thử, bắt đầu nhặt những khúc cây lớn, chẻ nhỏ như đám củi ai đó đã chẻ xếp gọn bên cạnh.

Gã béo thấy hắn lầm lì, bực bội nhìn trừng trừng cho đến khi tiếng trống tùng tùng vang lên. Gã hừ lạnh một tiếng, cắp đít bỏ đi, quẳng lại một câu:

- Chẻ cho hết. Không hết, tối nay nhịn đi.

Đằng Nguyên trừng mắt nhìn theo, lắc đầu chán nản.

Tay cầm rìu vung lên tăng thêm lực, khúc gỗ lớn toác làm đôi nhẹ nhàng như không. Hắn cứ thong thả làm, thỉnh thoảng liếc mắt xung quanh nhìn vu vơ.

Cần phải an phận ở lại đây vài hôm, thăm dò đường đi lối lại rồi tìm cách lẻn ra ngoài nhìn thành Đồng Tỳ một chút. Hắn sẽ không bỏ trốn nhưng không có nghĩa là an phận không thò mặt ra ngoài như khi ở Oát gia trang. Tình hình bây giờ đã khác, hắn đang ở trong phủ của kẻ thù của Hàm Tang. Không thể để lãng phí cơ hội…

Đằng Nguyên đủng đỉnh chẻ đến chiều tối mới xong hai phần ba. Nô bộc đi qua đi lại mang củi vào kho, nhìn hắn với đủ loại ánh mắt. Bọn chúng đều biết nếu không chẻ xong chỗ củi này, Đằng Nguyên sẽ không được ăn cơm tối. Nhiều kẻ tốt bụng nhắc nhở, cũng có những kẻ quăng cho hắn ánh mắt coi thường như đã biết trước hắn sẽ không đời nào chẻ xong.

Sau khi nô lệ chuyển củi vào trù phòng, gã béo mắt hí đủng đỉnh đi ra, trợn mắt nhìn đống củi phía sau Đằng Nguyên, cao giọng:

- Ây da… Ngươi đủng đỉnh quá nhỉ. Không nhanh tay lên đến bao giờ xong? Chẻ xong chỗ củi này mới được về phòng.

Đằng Nguyên buông rìu xuống, giơ hai bàn tay đỏ rực cho tên béo xem, cười nhạt:

- Tay ta sắp rụng ra đến nơi. Ngươi thúc giục hay mách tổng quản trừng phạt bằng đòn roi ta cũng không chẻ nhanh hơn được.

— QUẢNG CÁO —

Miệng nói vậy nhưng trong lòng Đằng Nguyên nghĩ khác. Nếu hắn chẻ nhanh, xong trước thời hạn, chắc chắn tên béo khốn kiếp kia sẽ bốc thêm củi phía sau bỏ vào để hắn kiểu gì cũng không được ăn tối. Vậy tội gì phải làm nhanh.

Tên béo cười khúc khích cay độc:

- Vậy tối nay ngươi ôm bụng đói đi ngủ đi. Khỏi cần ăn. Đúng là vô dụng, có mỗi ít củi mà chẻ không xong.

Đằng Nguyên không đáp, xoa hai bàn tay vào nhau, bóp bóp vai cho đỡ mỏi.

Thực ra hắn giả vờ giả vịt thế thôi chứ chỗ củi này nếu hắn muốn đã chẻ xong từ chiều. Nhưng tội gì hắn phải làm nhanh để bị giao thêm việc. Hình phạt cũng chỉ là nhịn đói thôi mà, có phải đòn roi đâu.



Tên béo trừng trừng nhìn Đằng Nguyên thản nhiên ngồi xuống nghỉ tay, tức tối chỉ chỉ hắn:

- Ngày mai nếu ngươi cứ làm kiểu này cũng không có cơm ăn đâu.

- Huynh đệ, từ giờ đến đêm ta sẽ chẻ xong chỗ củi này, sáng mai được ăn một bữa chứ? – Đằng Nguyên cười giả tạo, kỳ kèo. – Trâu bò cũng phải ăn mới có sức làm việc. Ta mà gục ở đây, nô lệ khác sẽ phải chẻ củi còn gì.

Tên béo nhăn mặt, thở hắt ra một hơi tức tối:

- Ôi ôi… Xem ngươi kìa… Ta chưa thấy nô lệ nào ngạo mạn như ngươi. Còn dám mặc cả sao?

- Có thể không mặc cả ư? Tổng quản có quyền đánh chết ta, ngươi cũng có quyền đó hả? – Đằng Nguyên nhướn mày, sát khí loé lên trong đáy mắt.

Dù tức đỏ mặt tía tai nhưng khi thấy khí thế của hắn, tên béo nghẹn một họng, không thốt nên lời.

Rõ ràng gã này không có quyền đánh chết Đằng Nguyên, thậm chí không được đánh. Cùng lắm là phạt nhịn ăn một, hai bữa, chạy theo mách tổng quản để lão phạt hắn. Nhưng mà A Lạp Tự không rảnh đến nỗi suốt ngày chúi mũi vào lo giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của nô lệ chẻ củi với tên nô tài béo ú này chứ.

Tên béo rít lên đe doạ:

- Ta sẽ báo lại với tổng quản. Tiếp tục chẻ đi, ngày mai tăng việc, để xem ngươi còn vênh váo được mấy ngày.

Nói xong gã tức tối bỏ đi.

Đằng Nguyên nhìn theo một hồi, lạnh giọng nói vọng về phía sau:

- Xem đủ chưa? Còn nấp đến bao giờ?

- Hi hi hi… Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Ngươi ấy à… cứ như thế có ngày chết vì cái miệng. — QUẢNG CÁO —

Thanh âm quen thuộc, cợt nhả vang lên phía sau nhà để gỗ. Đằng Nguyên đánh mắt về phía đó, thấy một thân ảnh quen thuộc nghênh ngang đi ra.

Y chính là bạch y nhân đã dùng mê dược bắt Đằng Nguyên về. Hiện tại y vận trang phục của hộ vệ, tết tóc sáu lọn lớn, lưng đeo kiếm, không bịt mặt. Khuôn mặt tên này rất ưa nhìn, mắt to mày đậm, mũi cao, mang đủ các nét đặc trưng của người Vạn Tư quốc. Đôi mắt y sáng quắc như sao, ánh lên sự ngang tàng, cà chớn.

Đằng Nguyên rất ghét tên này, nhăn mặt nhìn từ đầu đến chân y, chép miệng:

- Chính là ngươi… Tiểu nhân! Đánh không lại thì hạ mê dược. Ngươi bắt ta về đây?

- Hi hi… Ta không chỉ bắt ngươi về đây mà còn cùng với các huynh đệ cứu ngươi từ đài hành hình xuống. Đồ đầu heo!

Đằng Nguyên nhíu mày, ký ức đêm được giải cứu xẹt qua tâm trí. Hắn mở to mắt sực nhớ ra đêm đó cũng có một kẻ thổi châm tuyến vào trán tên Ngũ dinh gác đêm, sau đó thổi mê dược vào mặt hắn. Thì ra là tên này.

Hắn nhướn mày, rít lên:

- Ngươi là ám vệ Hãn Thuật?

- Phải. Ta là A Luận. Tên mãnh phu đi cùng ta đêm nọ là A Khang. Hi hi…

Đằng Nguyên nhìn từ đầu đến chân A Luận, tâm trí loạn cào cào:

- Sao ám vệ Hãn Thuật lại ở trong hậu viện này?



- Không ở hậu viện thì ở đâu? Ngươi tưởng ám vệ phải suốt ngày lang thang bên ngoài đánh đánh giết giết? Thế kẻ nào bảo vệ chủ nhân?

A Luận nhếch mép coi thường, đủng đỉnh đi vòng về trước mặt Đằng Nguyên nhưng vẫn giữ khoảng cách khá xa.

Hắn kinh ngạc:

- Tất cả hán tử, nô lệ mặc y phục như ngươi đều là ám vệ?

- Phải, cũng không phải. – A Luận cười tà, kiếm chỗ ngồi xuống, móc thịt khô trong túi ra nhai. – Bọn họ được huấn luyện để trở thành ám vệ nhưng không phải tất cả đều vượt qua thí luyện. Chỉ kẻ vượt qua mới đủ tư cách trở thành một phần của đội ám vệ Hãn Thuật, được làm công việc chính thống của ám vệ. Những kẻ thất bại… chậc chậc… cũng khó nói.

Đằng Nguyên nhìn chằm chằm A Luận, cân xem y nói thật giả thế nào.

Ánh mắt nghi hoặc của hắn khiến A Luận bực mình, trừng mắt:

— QUẢNG CÁO —

- Khốn kiếp. Gia gia cố ý chạy tới cấp tin tức cho ngươi, ngươi lại nghi ngờ ư?

- Tên béo kia cũng là ám vệ không đạt yêu cầu? – Đằng Nguyên đánh mắt về hướng mà tên béo vừa đi khỏi.

A Luận bật ra một tiếng cười khinh bỉ:

- Ha… Cái tên cẩu Di Tụng ấy chỉ là nô tài, bản lĩnh đâu ra mà đòi tham gia huấn luyện ám vệ. Nói cho ngươi biết, đừng có dại động tay động chân với gã. Chỉ một chiêu của ngươi cũng đủ để gã lăn đùng ra chết… Ngươi lại phạm tội giết người, vào địa lao ngồi oan uổng.

Đằng Nguyên nhếch mép cười lạnh:

- Đã chủ giết người sao có thể để kẻ khác phát giác.

- Ái chà, to gan. Ở trong Tháp Chân phủ, trừ phi không làm mới không bị Ân tướng quân biết, còn mà to gan làm bậy, đầu ngươi cũng sẽ rơi xuống như phụ tử họ Đáp kia. Đừng dại dột.

Thì ra Đáp Chi quả thực đắc tội với Âu Linh Hà, bị thủ tiêu.

Đằng Nguyên cúi đầu không trả lời. A Luận nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, hạ giọng:

- Ngươi còn thù sâu như biển phải báo, dăm ba cái nhục đó chắc vẫn nhịn nổi chứ nhỉ?

Đằng Nguyên ngẩng lên bắt gặp ánh mắt thâm thuý của A Luận, vặc ngược lại:

- Vậy hoá ra ngay từ đầu Âu tướng quân không hề có ý bán ta cho bất luận kẻ nào, chỉ để Đáp Chi đưa theo kiểm tra bản lĩnh?

A Luận nhún vai vô thưởng vô phạt, nhơn nhơn nhìn đi chỗ khác, không trả lời.

Ra vậy! Mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Âu Linh Hà. Nàng ta biết hết, điều khiển hết thảy, xoay Đằng Nguyên như chong chóng.

Hắn thắc mắc:

- Đám thổ phỉ đó là người do Âu tướng quân sắp xếp? Ta giết hết bọn chúng, không bị truy cứu ư?

- Có gì mà truy cứu. – A Luận cười nhạo. – Chỉ là thổ phỉ thôi mà, mạng chẳng đáng một xu. Giết một tên đỡ một tên, trừ hại cho bá tánh Đồng Tỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.