- Ồ! Có khí phách. Ngươi sẵn sàng rồi chứ?
Phạm Nhất Tiêu hơi kinh ngạc, nhưng trong giọng nói đồng thời lại còn ẩn dấu đôi chút mừng vui.
"Tiểu Nguyệt… ta không chỉ nhất định tìm được nàng, mà ta sẽ còn biến nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trời đất này… Đợi ta!"
Tiểu Phàm trong lòng xẹt qua dòng suy nghĩ. Hắn nói:
- Thỉnh tiền bối ra tay…
- Hảo.
Nhất Tiêu nói lớn, âm thanh vang rền khắp không gian…
- A a a a a a…
Khắp không gian đen tối chỉ còn lại tiếng hét thảm đau đớn của một thiếu niên mười ba tuổi… "Tẩy kinh phạt tủy.
Tiên phá hậu lập.
Hủy tủy, đúc cốt.
Thế huyết thành thần!"
(Dịch nghĩa:
" Thay đổi kinh mạch gân cốt.
Trước phải phá hủy cái cũ sau mới tạo nên cái mới.
Hủy đi tủy, đúc lại xương.
Thay máu trở thành thần!") "Tiểu tử… tỉnh lại đi thôi… tỉnh lại đi thôi… thôi… thôi…"
Một giọng nói mỏi mệt vang lên trong đầu Tiểu Phàm…
- Tiểu Phàm… xin đa tạ tiền bối…
Hắn từ từ mở mắt ra, nhẹ nói. Toàn thân rã rời, đau đớn nhưng trong lòng hắn lại hưng phấn bội phần. Bởi vì… hắn còn sống, hay nói cách khác hắn đã thắng ván cược lần này: giải pháp thứ hai thành công rồi!
- Khỏi nói lời thừa đi. Ta chỉ cần ngươi hết lòng thực hiện lời hứa với ta là đủ rồi.
Nhất Tiêu đáp.
- Vãn bối đã hạ lời phát thệ… tiền bối yên tâm…
Tiểu Phàm nói.
- Ừ… Phát thệ chỉ là một chuyện, nhưng thực tâm hứa làm thì lại là chuyện khác.
- Vãn bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-lo/69954/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.