Qua ba đao rồi, đao thư tư này sẽ khác hẳn…, Tiểu Phàm trong đầu dường như nhớ lại cảm giác khi đấu với Lã Kì lúc trước.
Đồng tử trong mắt nam tử "đại sư huynh" đột ngột co lại. Y quát vội:
- Nam Thiên. Nguy hiểm!!!
Roạt…, ống tay áo của Lã Kì, không khác nào một tờ giấy, nháy mắt rách toạc! Mọi người trong trường liền đó cảm nhận được sát khí đáng sợ vô cùng…
Hai mắt Lã Kì lóe lên một luồng sáng đáng sợ.
Cách, chân y vừa dụng lực nhấn xuống, mặt đá lập tức nứt vỡ.
Kha Nam Thiên tất nhiên cảm nhận được khí thế bộc phát của đối phương. Chỉ Vù… một tiếng, tiên hạ thủ vi cường, thân ảnh y lóe cái đã chỉ còn cách Lã Kì một bộ (khoảng hơn 1.5 mét). Bóng cước nhoáng lên, hướng thẳng tới thái dương Lã Kì không một chút khoan nhượng.
Tốc cước của Nam Thiên như thiểm điện tới sát thái dương Lã Kì nhưng Lã Kì một chút xê chuyển cũng không có!
Kinh hiểm!
Cực độ kinh hiểm!
Nhưng… đao của Lã Kì vẫn không chút do dự, như trước tấn công tới đối phương.
Một sát na đó, Kha Nam Thiên đã cảm thấy hơi thở lạnh buốt của tử thần phà vào gáy y. Đông tử y co lại, toàn bộ cơ thể phải rung lên.
Véo…, Kha Nam Thiên đột nhiên như bị ma ám: không chút do dự bật lùi lại cả trượng, khiến cho đao thứ tư của Lã Kì chém hụt vào khoảng không.
Tiểu Phàm nhếch mép, trong lòng cười thầm. Cuối cùng cũng cảm nhận thấy rồi sao? Kẻ đáng sợ nhất chính là kẻ sẵn sàng đón nhận cái chết để cùng người về Tây thiên! Cảm giác tử thần bám theo chính là thứ ngươi sẽ phải chịu khi đứng trước Thất Đao Vong Mạng của Lã Kì… Lần này, đao của y còn kinh khủng hơn khi đánh với ta nữa. Hắc hắc… Trận thứ hai, bên ta thắng chắc rồi!
Khuôn mặt họ Kha trắng bệch. Vừa rồi y bật lùi lại không phải là có suy tính gì, mà đó đơn giản chỉ là phản xạ cầu sinh tự nhiên của một sinh vật mà thôi! Y sợ! Y thực sự run rẩy trước sát khí của đối phương!
Y chưa kịp hồi phục tinh thần, một bóng ảnh như núi lại xuất hiện, dường như che lấp ánh mặt trời trên đầu.
Đao thứ năm đã lại đến rồi!!!
Kha Nam Thiên nhìn lên chỉ thấy một đôi mắt đỏ ngàu như máu đang tỏa ra sát khi vô hạn và đó là tất cả, không còn gì khác.
Y cảm nhận được một luồng gió mạnh tới từ bên trái… Đó là?, họ Kha ngơ ngác tự hỏi.
- Nam Thiên. Né mau!
Một tiếng quát vang lên, chính là nam tử đại sư huynh.
Kha Nam Thiên giật mình thức tỉnh, không cần nghĩ nhiều, lập tức lăn bò sang trái.
Ầm!, bụi đất tung lên ngay bên cạnh, bắn đầy mặt mũi y, biến mái tóc y thành một màu bụi lem lấm.
Crách Crách Crách…, tiếng sân nền đá vụn vỡ liên tiếp vang lên – đao của Lã Kì đang quét trên mặt đá mà đến. Đao của y đi tới đâu đều cầy nát một đường tới đó.
Kha Nam Thiên sau pha thoát hiểm vừa rồi, giờ đã lấy lại phần nào tinh thần. Y tức giận gầm lên:
- Muốn liều mạng? Ta liều với ngươi!
Đang nằm trên mặt đất, hai tay y đan lại, đập mạnh xuống, hất bay người lên không trung cả một bộ!
- Bí thuật! Kì Lân Thoái…
Họ Kha hét lớn. Giầy của y đột nhiên vỡ nát trong nháy mắt, lộ ra đôi bàn chân với dày đặc hoa văn đỏ lửa kì lạ đang không ngừng vươn ra, biến đổi với tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Hoàng Phi Hiên ngồi trên cao, từ đầu đến cuối vẫn quan sát mọi chuyện trong huấn luyện thao trường. Y lầm bẩm:
- Ồ! Kì Lân Thoái… Dù chỉ là mới luyện ra được một phần đồ văn, nhưng tuổi còn nhỏ… Hẳn là đệ tử hạch nhân của Cổ Thú Môn rồi… Tiểu tử họ Lã kia cũng không đơn giản. Mới chừng đó mà đã có thể phát huy tới ba phần của Thất Đao Vong Mạng. Cũng là nhân tài đây… Ài, rõ ràng trước đó ta đã bảo không được ra tay sát thủ, vậy mà hai tên tiểu tử lại đánh tới mức này. Thật là…
Y lắc đầu ngao ngán nhìn hai người dưới sân.
Đao thứ sáu của Lã Kì vuốt một đường lưỡi liềm từ dưới lên trên, hướng thẳng tới đối phương còn lơ lửng trên không trung.
Cangggg – Kéttttt… Âm thanh vừa đinh tai vừa chát chúa đột nhiên vang lên cùng tia lửa bắn ra tung tóe.
- Cái gì?
Trường Hồng há miệng thật to, thốt lên đầy bất ngờ.
Không chỉ nàng mà đám Tiểu Phàm cũng cùng chung một bộ dạng "không thể nào" như thế.
Đám người bên Cổ Thú Môn thì ngược lại, cả đám đều đồng loạt thở phào ra một hơi, trút bỏ lo lắng trong lòng.
Hai người Lã – Kha dường nhu bị định thân trong một sát na. Lã Kì hai tay nắm đao chém từ dưới lên. Kha Nam Thiên thì bổ gót từ trên xuống. Không ngờ chính là lấy chân trần mà đọ với đại đao!
- Cút!
Lã Kì gầm lên một tiếng điên cuồng. Hai tay liền đó bộc phát một sức mạnh khủng bố!
Rầm!, mặt đất dưới chân y đồng thời bị chấn cho nứt vỡ khiến bụi bị hất lên, tỏa ra như sóng xung kích.
Kha Nam Thiên tại gót chân cảm thấy đau đớn lạ thường, tiếp đó là cả thân hình vốn đã không có điểm trụ, liền bị hất văng lên không trung hai trượng có thừa!
Lã Kì từ từ đưa đao lên ngang trán, hai chân xuống tấn mã bộ.
Sụt!
Mặt đất tại chỗ y đột nhiên bị đè ép sụt xuống thêm một tầng!
Lã Kì chầm chậm hướng tầm mắt lên trên…
- Đệ thất đao! Vongggg!
Hét lên một tiếng, thân hình y lập tức phóng thẳng lên như một mũi tên.
- Kẻ vong là ngươi!
Họ Kha thân thể còn ở trên không tất nhiên biết đây là thời khắc cuối cùng rồi. Y quyết định dốc toàn bộ lực lượng cho một lần này.
Cơ thể y nhanh chóng cuộn lại. Rồi như một con Yo-yo đang theo dây chạy xuống, toàn bộ cơ thể vù vù gia tốc xoay tròn, phóng thẳng xuống.
- Viêm Hỏa Bán Nguyệt!
Cùng đó là tiếng quát hừng hực khí thế khi y thuận thế bổ một cước. Bàn chân cùng hỏa sắc đồ văn vẽ ra một đường trăng khuyết đỏ lửa.
Mọi người đều cảm nhận được khí thế khủng bố của một cước này từ tiếng gió rít chói tai khi không khí bị chẻ đôi!
Hai thân ảnh giao nhau trên không trung…
Nhưng, tiếng va chạm đinh tai nhức óc trong tưởng tượng của mọi người lại không hề vang lên…
Bặp bặp…, hai âm thanh chắc nịch đồng thời vang lên!
- Đó là…
Tiểu Phàm lầm bầm.
- Hoàng giáo quan!
Tiểu Phàm nuốt cái ực.
Chỉ thấy trên đó ba bóng người dừng tại không trung, nhưng rõ ràng Hoàng Phi Hiên là người điều khiển cục diện. Y đơn giản dùng hữu thủ nắm lấy cổ chân Kha Nam Thiên, tả thủ thuận tiện kiềm giữ luôn cổ tay Lã Kì. Khí thế vừa rồi của Lã – Kha hai người giờ đã không còn thấy đâu, chỉ còn lại nhãn tình dại đi vì kinh ngạc…
- Hai tên tiểu tử ngu xuẩn các ngươi muốn chết hả? Ta mà không ra tay thì hai người các ngươi chắc chắn tàn phế rồi!
Hoàng giáo quan lạnh lùng mở lời, trách mắng hai người.
Hai người Lã – Kha dù bị nghe giáo huấn, nhưng một chút phản ứng vẫn không có, chỉ đơn giản ngơ ngác nhìn Hoàng giáo quan…
Tiểu Phàm ở dưới chỉ biết cười khổ trong lòng, Đúng là hâm mộ tới ngơ ngẩn rồi!
Người khác có lẽ không rõ chính xác tình hình lúc đó, nhưng hai người Lã – Kha thì hiểu rõ vô cùng…
Lúc đó, hai người họ đúng là đã không còn lí tới tính mạng bản thân nữa rồi, cho nên một kích cuối ấy là mười hai phần lực lượng của họ chứ không phải chuyện đùa. Một giao kích đó, đúng như Hoàng Phi Hiên nói: một khi giao kích, sợ rằng kẻ chết, kẻ tàn phế! Như thế cũng đủ thấy uy lực của một giao kích này. Thế nhưng… Một chiêu, chỉ một chiêu giản đơn, Hoàng giáo quan đã bá đạo tóm gọn họ. Hai cái hất tay của y đã vừa vặn bấm vào yếu huyệt trên cổ chân Kha Nam Thiên và cổ tay Lã Kì, lập tức chặn đứng chiêu thức của cả hai.
Nhưng đó không phải là điều mà Lã – Kha hai người cảm thấy đáng sợ nhất ở vị giáo quan này. Thứ họ ngưỡng mộ là bá khí mà trong một khoảnh khắc Hoàng giáo quan đã để lộ ra, là thứ đã dập tắt chiến ý cùng sát ý của hai người. Lúc ấy, chỉ một cái liếc mắt, hai người họ lập tức đờ ra, cái gì là chém chém giết giết cũng tan hết! Thứ này có thể khẳng định không phải uy áp chênh lệch tu vi. Nếu uy áp chân khí khiến cơ thể phải chịu đựng áp lực kinh nhân, thì thứ bá khí khi đó của Hoàng giáo quan lại chỉ tác động tới tinh thần, chứ một chút ảnh hưởng tới thân thể cũng không có. Lúc ấy, hai người chỉ có cảm giác muốn thuần phục trước người nam tử này, một chút ý muốn phản kháng đều không hiện hữu. May là, Hoàng Phi Hiên chỉ phát ra bá khí trong nháy mắt, không thì có lẽ hai người Lã – Kha đã phải quỳ xuống, cúi đầu rồi!
Hoàng Phi Hiên tất nhiên nhìn ra biểu tình của hai người kia, y chỉ biết lắc đầu nói:
- Một chút Tinh thần uy áp mà đã thành ra thế này rồi…
Hai người Lã – Kha nghe vậy liền giật mình, ngượng nghịu, hướng ánh mắt qua phía khác.
Hoàng giáo quan lại tiếp:
- Được rồi! Lần đầu ta cảnh cáo! Nếu có lần thứ hai…
Đoạn, mắt y nheo lại, quét một lượt.
- Hừ! Đừng hỏi tại sao kẻ đó bị đuổi khỏi nơi này.
Nói xong, không một giây nào nán lại nữa, y chậm rãi hướng về phía thạch môn, rời đi…
Hai người Lã Kì, Kha Nam Thiên sau khi nhìn thân ảnh Hoàng giáo quan một lúc, mới quay lại, nhìn về phía người kia.
Bốn mắt đối nhau trong phút chốc, rồi không hẹn mà cùng rời khỏi vòng đấu, trở về bên phe mình.
Nam tử "đại sư huynh" thấy tam sư đệ mình quay về cũng không phản đối gì, chỉ nói:
- Lần sau đừng để lưỡng bại câu thương. Chiến thắng quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn, rõ chưa?
Họ Kha cũng như những người khác trong nhóm mười hai người, đối với đại sư huynh đều rất cung kính. Y ngoan ngoãn gật đầu, đáp:
- Đệ sẽ ghi nhớ.
- Ừ…
"Đại sư huynh" vỗ vỗ vai Kha Nam Thiên, rồi tiến lên nói:
- Họ Lã kia…
Lã Kì đang nói chuyện với Trường Hồng, nghe có người bên đối phương gọi tên mình, liên quay lại. Y nhíu mày, hỏi:
- Có chuyện gì?
"Đại sư huynh" đáp:
- Lúc trước khi ngươi hỏi tên ta, ta có nói: "Để xem ngươi có xứng đáng biết ta hay không?", giờ ta có câu trả lời rồi.
Lã Kì im lặng…
Nam tử kia chợt chắp tay nói:
- Ta họ kép Hoàng Phủ. Tự là Tiếu… Hân hạnh!
Lã Kì nói:
- Hận hạnh thì không dám. Nhưng cũng rất vui được gặp ngươi!
Hoàng Phủ Tiếu mỉm cười gật đầu đầy hữu hảo, rồi nhanh chóng quay lại chủ đề chính:
- Trận này các ngươi tính thế nào đây?
Tiểu Phàm bước lên nói:
- Coi như hòa đi!
Hoàng Phủ Tiếu gật đầu, đồng thời cũng tiến vào giữa vòng đấu:
- Được. Vậy thì…
Tiểu Phàm cũng bước tới trước mặt đối phương, mỉm cười:
- Ta họ Lâm. Tự Tiểu Phàm…
Hoàng Phủ Tiếu cung tay nói:
- Ngươi đã làm thủ lĩnh, hẳn không tầm thường. Mong là ngươi đừng làm ta thất vọng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]