Chương trước
Chương sau
Tiểu Phàm chấn chỉnh lại tâm lý, cảnh giác xuất ra một đao thăm dò. Vương tử liền vung một đao có phần vụng về gạt đi đòn tấn công của Tiểu Phàm.

Lại nữa..., Tiểu Phàm khẳng định cảm giác của mình. Con mẹ nó nữa! Rõ ràng là đao của hắn có từ tính!

Tiểu Phàm xuất ra hai chiêu nữa, vừa suy nghĩ cách đối phó với vũ khí của tên vương tử. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng.

Hai bên đang giao thủ khá chậm, Tiểu Phàm đột ngột đẩy nhanh nhịp độ xuất chiêu. Nhưng, mục tiêu của hắn không phải là tên vương tử kia, mà là... đao của y!

Tiểu Phàm cứ nhắm thanh đao của đối phương mà xuất chiêu. Chỉ nghe những tiếng Cang. Cang. Cang. Cang rồi Đinh. Đinh. Đinh. Đinh liên tục. Hắn càng đánh càng hăng, dường như thanh đao kia có thâm thù đại hận với hắn không bằng.

Vương tử bắt đầu cảm thấy hổ khẩu xuất hiện dấu hiệu đau nhức. Y lập tức lui về phía sau. Nào ngờ Tiểu Phàm không tha, vương tử lùi một bước, Tiểu Phàm tiến một bước. Hắn cứ xuất đao nhắm vào vũ khí của đối thủ.

- Thế nào? Còn nắm được đao nữa không?

Tiểu Phàm hả hê nhìn đối phương thoái lui.

- Ngươi tưởng ngươi đang chiếm thế thượng phong sao?

Vương tử chậm rãi nở nụ cười nham hiểm, hỏi lại.

Tiểu Phàm tự nhiên thấy ớn lạnh.

Vương tử hét lớn, hai tay hợp lại nắm lấy bảo đao, vung một chiêu, nghe Vút một tiếng, tốc độ không ngờ đột nhiên tăng vọt.

Tiểu Phàm phản ứng cực nhanh, ngửa người né tránh. Nào ngờ đột nhiên cảm thấy một luồng lực nhắm tới thái đao trong tay mà kéo đi. Mắt liếc xuống, trong lòng hắn chỉ biết chửi thầm cái vũ khí quái đản của đối phương. Nguyên lai, tên vương tử chỉ làm động tác giả, thứ hắn thực sự nhắm đến là thái đao của Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm rút đao lại, nhưng tên vương tử cũng giống như hắn lúc trước, nhất quyết không chịu tha, cứ một mực dí sát hai thanh đao với nhau.

Thủ pháp cầm nã...muốn tước đao của ta? Tiểu Phàm tức giận. Hắn cứ thu đao, đối phương lại tiến đao tới. Hắn tiến đao, đối phương lại thu đao. Hai thanh đao cứ dính sát vào nhau, không sao xuất lực cho được.

Lúc này Tiểu Phàm đã hiểu đối phương rõ ràng từ đầu coi thường mình. Tên Vương tử này vốn không xuất toàn lực, chỉ đang bỡn cợt hắn mà thôi. Với lại đao pháp của hắn không hề vụng về như tưởng tượng ban đầu, mà thực chất còn rất lợi hại nữa là đằng khác.

Một chiêu khóa đao này, Tiểu Phàm đã lâm vào thế bị động. Hắn bực tức xuất một một cước nhằm kéo dãn khoảng cách. Bặc, Vương tử tất nhiên không thể để hắn dễ dàng phá vỡ thế cục. Y vung hữu thoái lên, vừa vặn chặn đứng một cước của Tiểu Phàm. Tiểu Phàm lại quét một cước xuống dưới, Vương tử như đoán trước, nhanh nhẹn thu chân. Sau y lại trả một gối về phía hạ bàn của Tiểu Phàm... Hai người cứ giằng co như thế độ hơn hai mươi chiêu, Vương tử đột nhiên hất mạnh đao, kéo dãn khoảng cách với Tiểu Phàm.

Chuyện quái..., Tiểu Phàm còn đang bất ngờ, chỉ nghe...

- Địa Lôi Phục!

(Một quẻ trong lục thập tứ quẻ của Phục Hy, mang nghĩa là quay lại, hổi lại, tráo đổi lại. Cũng mang nghĩa là người quân tử trở lại, kẻ tiểu nhân đã suy cùng)

Giọng Vương tử vang lên đầy kiêu ngạo.

Xẹt xẹt..., mọi người nghe thấy mấy tiếng như điện chập, rồi một quầng sáng chói, lấy Tiểu Phàm làm trung tâm bùng nổ, khiến ai nấy đều phải nheo mắt lại.

Vương tử một tay vừa che mắt, vừa cười lớn:

- Mùi vị bị sét đánh thế nào? Ha ha ha...

Quang hoa mờ dần đi, mọi người lấy lại thị lực.

Trên sân đấu xuất hiện một đồ hình ngôi sao năm cánh từ tro đen, có thể nhìn rõ là do vết cháy xém mà thành. Đỉnh ngôi sao là năm cây kim nhỏ ghim thẳng xuống đất. Hẳn là trong lúc chiến đấu, Vương tử đã lén xuất thủ bố ra năm cây kim này.

- Hảo thủ pháp... khụ.

Thân ảnh Tiểu Phàm dần hiện ra sau làn khói xám cùng giọng nói run run.

Vương tử nhíu mày, nói:

- Không ngờ ngươi cũng chịu đòn khá lắm.

Trường Hồng quay sang hỏi Lã Kì:

- Nè, ngươi nói mấy cái kim châm kia là gì?

Lã Kì đáp gọn:

- Là Bố Trận Châm.

(Châm dùng để bày trận pháp)

...

Tiểu Phàm gắng gượng đứng dậy, nhưng chỉ nửa quỳ nửa đứng mà thôi. Chỉ cần nhìn quần áo cháy xém cũng đủ biết lần này hắn lãnh đủ. Con mẹ ngươi... tên gian xảo!, Tiểu Phàm lầm bầm chửi trong đầu.

- Còn muốn đấu tiếp hay thôi?

Vương tử nhếch mép hỏi.

Tiểu Phàm nhổ một bãi nước miếng nghe cái Toẹt, rồi chật vật nói:

- Thứ này nhằm nhò gì. Đấu tiếp.

Vương tử nhìn Tiểu Phàm bằng nửa con mắt, rồi cũng không nói nhiều, trực tiếp tiến về phía hắn.

Chết tiệt... Hắn đến luôn. Thế này đấu sao lại đây...Tiểu Phàm nhìn thấy đối phương bước tới, trong lòng liền lo lắng. Hắn đột nhiên nghĩ ra một kế, nói luôn:

- Hoàng Phủ Tiếu. Ngươi còn không vào? Không lẽ chờ y xử ngươi sao?

Hoàng Phủ Tiếu cười nói:

- Lâm Tiểu Phàm, đừng có mong ta tham gia vào vũng nước đục này.

Tiểu Phàm cười nói:

- Ngươi có biết làm tính không đó? Bên hắn có bảy người, mà số huy hiệu thật của bên ta ngươi cũng biết rồi đấy...

Hoàng Phủ Tiếu giật mình, lập tức nhận ra vấn đề. Tiểu Phàm nói không sai, nhóm Vương tử cần bảy huy hiệu thật mà nhóm Tiểu Phàm chỉ có năm cái thôi. Làm một cái suy luận đơn giản cũng biết sau khi xử lý nhóm Tiểu Phàm xong, chắc chắn bên Cổ Thú Môn sẽ là mục tiêu kế tiếp. Hoàng Phủ Tiếu cắn răng suy nghĩ. Hắn khẽ liếc Tiểu Phàm rồi lại liếc Vương tử. Sau lại nhìn lực lượng hai bên...

Lúc này Vương tử chỉ còn cách Tiểu Phàm 2 trượng. Điệu bộ hắn vẫn không thay đổi, xem chừng không hề để tâm những lời lôi kéo của Tiểu Phàm với Hoàng Phủ Tiếu.

Tiểu Phàm quát lớn:

- Hoàng Phủ Tiếu, ngươi còn do dự thì không kịp nữa đâu.

Vương tử còn cách Tiểu Phàm một trượng.

- Tên vô dụng.

Tiểu Phàm chửi một tiếng, rồi vận toàn bộ Thần Ma Lực còn lại trong thân thể, sẵn sàng đối chiến lần nữa với tên Vương tử.

Vương tử dừng lại, nói:

- Ngươi có đầu hàng hay không?

Tiểu Phàm chỉ cười khinh khỉnh, không đáp.

- Hảo.

Vương tử gằn giọng. Nói đoạn, y đã xuất ra một đao.

Kengggg!, âm thanh kim loại va chạm vang lên.

- Vương tử. Các ngươi bỏ cuộc đi. Kim Cang Chi Thân của ta, ngươi phá không nổi.

Một giọng nói vang lên.

Tiểu Phàm thở hắt ra một hơi, Cuối cùng cũng chịu ra tay...

Tất nhiên người vừa chặn Vương tử chính là Hoàng Phủ Tiếu. Lúc này y đã xuất ra chân bản lĩnh, tự nhiên là không hề dám coi thường đối thủ.

Vương tử hừ lạnh, hỏi:

- Ngươi muốn chết sớm hơn?

Hoàng Phủ Tiếu lắc đầu, nói:

- Ngươi nói sai rồi. Ta chính là muốn sống mới làm vậy.

Vương tử nheo mắt nhìn Tiểu Phàm, hỏi:

- Không phải ngươi nói một đấu một với ta?

Tiểu Phàm hơi ngượng nghịu, nhưng mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp:

- Binh bất yếm trá!

Vương tử cười lớn:

- Ha ha ha... hay cho một câu binh bất yếm trá.

Mặt y đột nhiên chuyển thành dữ tợn, đột nhiên bật lui về sau vài bước, đồng thời hất tay, lạnh lùng nói một chữ “Lên”.

Vù vù vù..., sáu thuộc hạ phía sau y nhanh như thiểm điện lao lên, trực tiếp tấn công Tiểu Phàm và Hoàng Phủ Tiếu.

Đột nhiên sáu đạo quang mang bắn nhanh tới sáu tên cận vệ. Cang cang cang... với thân thủ sáu tên này, dĩ nhiên có thể gạt đỡ.

Trường Hồng và Tương Ngạn chậm rãi bước ra. Trên tay Trường Hồng lại cầm sẵn hai thanh phi đao, còn bốn mũi tên thẳng tắp đã gài sẵn trên cung của Tương Ngạn...

Toàn bộ nhóm người bên Tiểu Phàm và Cổ Thú Môn đồng loạt tiến tới bảo vệ xung quanh hai người thủ lĩnh của họ.

Tiểu Phàm được Lã Kì đỡ đứng dậy, cười nói:

- Xem ra quân số bên ta áp đảo hoàn toàn rồi.

Sáu tên cận vệ thấy khó, chậm dãi lùi lại.

Vương tử thở ra một hơi dường như đầy khí lạnh. Y nói:

- Các ngươi cũng khá lắm. Nếu không phải nơi này cấm hạ sát thủ thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi rồi.

Trường Hồng mỉa mai:

- Chà chà... lại ba hoa khoác lác. Có giỏi thì ra tay đoạt huy hiệu xem nào...

Vương tử mắt nổi lửa, nhìn chòng chọc vào Trường Hồng. Cuối cùng y cũng chỉ đành quay đi, ra hiệu rút lui với đám thủ hạ, rồi nhanh chóng rời khỏi. Trước khi khuất dạng, y còn bực tức nói lại:

- Chuyện này chưa xong đâu...

...

Đám người nhìn nhau cảnh giác, không hẹn mà cùng lui về hai bên.

Hoàng Phủ Tiếu nhìn Tiểu Phàm, nói:

- Giờ tới chuyện của chúng ta. Theo ta thấy chiến đấu lực của ngươi cũng cạn rồi...

Tiểu Phàm thở dài, đáp:

- Không sai. Nhưng ta không thể giao huy hiệu cho ngươi được.

Hoàng Phủ Tiếu cười:

- Ngươi muốn nuốt lời?

Tiểu Phàm lắc đầu:

- Vốn trận đấu của ta và ngươi là bất phân thắng bại. Không thể coi là nuốt lời được.

Hoàng Phủ Tiếu chửi thầm Tên gian xảo, nhưng mặt vẫn lạnh như tiền, nói:

- Xem ra quần chiến vẫn là không tránh khỏi rồi.

Tiểu Phàm cười cười, nói:

- Không cần thiết!

Hoàng Phủ Tiếu nhíu mày. Đột nhiên như nhận ra vấn đề, y quay về phía sau. Đội ngũ mười hai người của hắn thiếu một người!

Tiểu Phàm cất tiếng:

- Không cần tìm, hắn ở đây!

Phía sau Tiểu Phàm một người bị áp giải ra. Không ai khác chính là Kha Nam Thiên – tam sự đệ của Hoàng Phủ Tiếu. Bên cạnh y là Tôn Kinh đang kiềm chặt, phía sau thì có Trường Hồng và Tương Ngạn áp trận. Kha Nam Thiên đang bị nhét một miếng vải vào miệng, chỉ không ngừng kêu ư ử, không tài nào gào thét được. Nhưng chỉ cần ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ nhóm Tiểu Phàm đã bị y hạ sát đến mấy chục lần chứ chả chơi.

- Ngươi... tên tiểu nhân. Mau thả tam sư đệ của ta ra.

Hoàng Phủ Tiếu tức giận quát ầm lên.

Tiểu Phàm lắc đầu, nói:

- Chúng ta còn muốn năm huy hiệu kia, ngươi nói xem ta có thể thả y hay không?

Thì ra toàn bộ chuyện này đều đã được Tiểu Phàm dàn dựng sẵn. Ngay khi hắn mở lời dẫn dụ Hoàng Phủ Tiếu giúp mình đối kháng lại Vương tử, hắn đã tính tới cả bước này. Thời điểm mà người của hai bên tràn tới, tạm thời tạo thành liên minh kháng lại Vương tử, Tiểu Phàm đã tranh thủ lúc Lã Kì tiến đến bên mình, làm bộ cần hắn dìu đỡ, mà truyền lại kế hoạch này. Mọi người đều không cảnh giác, Tôn Kinh, Trường Hồng và Tương Ngạn đã cùng nhau đứng xung quanh Kha Nam Thiên. Sau đó, chờ thời điểm thích hợp, họ lập tức đánh ngất và bắt lấy y. Nếu là lúc bình thường, họ chắc chắn không thể thành công, nhưng Kha Nam Thiên sau trận đánh với Lã Kì đã tổn hao nguyên khí rất nhiều, thậm chí là suy kiệt do sử dụng bí Kĩ. Tiểu Phàm đã nghĩ tới vấn đề này cho nên mới dám cử người bắt y... Tất cả cuối cùng dẫn tới tình cảnh hiện tại.

Tiểu Phàm lại nói tiếp:

- Bây giờ ngươi muốn đưa lại năm huy hiệu thật cho bọn ta hay là muốn sư đệ ngươi chịu khổ?

Hoàng Phủ Tiếu mắt long lên sát khí, nói:

- Hãy nhớ. Hoàng giáo quan đã dặn, không được phép đánh tàn phế, cũng không được hạ sát thủ... Các ngươi dám vi phạm sao?

Tiểu Phàm cười hì hì, đáp:

- Tất nhiên ta nhớ. Chỉ là tra tấn thì không có cấm!

- Ngươi... tên tiểu nhân vô liêm sỉ.

Hoàng Phủ Tiếu tức giận gầm lên.

Tiểu Phàm đáp:

- Ta là nam tử. Không phải quân tử. Với lại cũng một câu đó thôi: Binh bất yếm trá! À mà ta phải nói với ngươi một chuyện. Ta có một phương pháp điểm huyệt rất đặc biệt nha. Ừm... ban đầu nó sẽ không có tác dụng gì cả. Nhưng dần dần tác dụng của nó sẽ lộ ra. Một năm sau là chân tay run rẩy sau đó là mất dần khí lực. Mấy năm sau nữa thì bán thân bất toại. Vài năm sau đó nữa thì chính là nằm liệt giường, đại tiểu tiện cũng phải nhờ người ta giúp đỡ... Trời ơi, đúng là thảm đến không còn gì thảm hơn được nữa.

Nói đoạn, hắn giảo hoạt nhìn Hoàng Phủ Tiếu.

- Ngươi...

Hoàng Phủ Tiếu tức giận đến run rẩy cả người. Y nhẩm tính toán trong lòng, Tên Lâm Tiểu Phàm này nói thật hay không đây? Nếu là giả thì thôi, nhưng những lời hắn nói là thật thì chỉ sợ tam sư đệ sẽ thành tàn phế mất. Hơn nữa việc này cũng không hẳn là đánh tàn phế, cho nên cũng không thể nhờ Hoàng giáo quan can thiệp được. Chết tiệt, tên tiểu nhân giảo hoạt! Hoàng Phủ Tiếu nhớ lại tràng cảnh khi chiến đấu với Tiểu Phàm. Y hoàn toàn hiểu rằng Tiểu Phàm rất thông hiểu huyệt đạo (ít nhất thì y cho là vậy),cho nên bây giờ thủ pháp điểm huyệt tới tàn phế mà Tiểu Phàm nói đúng là có phần đáng tin.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tiếu đành thở dài một hơi nói:

- Coi như ngươi lợi hại... Một tay giao người, một tay giao huy hiệu.

Tiểu Phàm lắc đầu, nói:

- Các ngươi giao huy hiệu trước. Rồi ta mới giao người...

- Ngươi có ý gì?

Hoàng Phủ Tiếu cảnh giác.

Tiểu Phàm nói:

- Đơn giản là muốn kiểm hàng trước mà thôi. Giao huy hiệu đi.

Hoàng Phủ Tiếu nhìn huynh đệ mình, rồi thở dài, lấy trong người ra năm chiếc huy hiệu, ném tới phía đám người Tiểu Phàm.

Lã Kì bắt lấy huy hiệu. Kiểm tra xong xuôi, y quay về phía Tiểu Phàm gật đầu.

Tiểu Phàm cười nói với Hoàng Phủ Tiếu:

- Đúng là quân tử. Nói một là một a...

Hoàng Phủ Tiếu không muốn dây dưa, nói:

- Đừng có trưng cái bộ mặt “hổ diện tiếu” ra với ta. Giao người...

Tiểu Phàm ngồi xuống đất, nói:

- Ai nói ta sẽ giao người?!!

- Cái gì?

Hoàng Phủ Tiếu phẫn nộ quát hỏi.

Mấy người phía sau y đã chịu không nổi nữa, chuẩn bị bất chấp lao lên. Cũng may Hoàng Phủ Tiếu đã kịp thời cản lại.

- Ngươi còn muốn gì nữa?

Tiểu Phàm nghiêng đầu, đáp:

- Chà. Ta xem thân phận của tam sư đệ ngươi không phải đơn giản à nha. Có lẽ là nhi tử của sư phụ ngươi hay ít nhất cũng là đệ tử hạch tâm cần đặc biệt chú ý của môn phái chứ chả chơi. Một người như vậy đâu chỉ đáng giá năm cái huy hiệu được... Hơn nữa, biết đâu, ta giao người, các ngươi lại xông tới tấn công đòi lại thì sao?

- Ý ngươi là...

Hoàng Phủ Tiếu kìm nén lửa giận trong lòng.

Tiểu Phàm tiếp:

- Ý ta là các ngươi cắt cử người bảo vệ chúng ta đến hết thời gian khảo nghiệm thì ta sẽ thả người.

- Ngươi hiếp người quá đáng.

Một người bên cổ thú môn phẫn nộ gào lớn.

Tiểu Phàm chỉ cười cười không nói gì.

Hoàng Phủ Tiếu bất lực nói:

- Tiểu sư đệ, bình tĩnh... Lâm Tiểu Phàm, lần này Hoàng Phủ Tiếu ta bị ngươi chơi. Nhưng sau này. Hừ...

Nói đoạn, hắn hất tay, gọi ba người cùng mình rời khỏi, để ba người ở lại, coi như là để bảo vệ nhóm Tiểu Phàm, hoàn thành giao ước.

Thời gian tới kết thúc khảo nghiệm cũng chỉ còn một thời thần (mười lăm, hai mươi phút).

Tiểu Phàm mỉm cười, nhìn lên. Mặt trời đã sắp chiếu thẳng đỉnh đầu...

- Hết Chương 61 -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.