“Ta vẫn chưa chết sao,” Erik ngơ ngác trực tỉnh. Cậu bước ra khỏi tấm đệm bông, rạo mắt nhìn quanh căn phòng. Nơi cậu đang đứng, trông chẳng khác nào một viện bảo tàng lịch sử, với những kệ sách cao chín tầng, chất đầy những cuốn sách da cũ kỹ đã long gáy, và những đồ vật cổ xưa mà thời đại này chẳng ai còn lưu giữ.
Erik bị thu hút ngay lập tức bởi sự bí ẩn của căn phòng, cậu nhìn đăm chiêu ánh mắt vào hết món này, đến vật kia. Cho đến khi nhìn thấy một con Đại Bàng mỏ đen cong vút, vuốt vàng sắc lẹm, lông vũ ánh mượt, đôi mắt nó chăm chú nhìn cậu.
“Con vật kì lạ này, quả là sống động như thật, nhìn đôi cánh vĩ đại này xem. Nó phải dài hơn cả hai mét, lúc còn sống hẳn mày là vua của bầu trời rồi,” Erik săm soi rồi khen tấm tắt.
“Quát, quát,” Con vật bất ngờ động đậy, vung cánh kêu lên.
“Chu cha, con bà nó là đồ thật. Xùy xùy, tránh ra, tránh xa tao ra,” cậu ôm đầu chạy nhớn nhát về hướng cổng ra, trong khi đó con Đại Bàng thì đập cánh lượn lờ trên không trung, đầu thỉnh thoảng cứ hơi nghiêng, ngó nhìn cậu.
“Huỵch,” Đang hớt hải táo tát, thì cậu tung sầm vào một khúc cây khô, rồi ngã nhào ra sau.
“Cháu không sao chứ?” Thì ra là cụ Alchemist.
“Dạ cháu vẫn ổn,” Erik đáp vội. “Chỉ hơi hoảng sợ vì bị Ác Điểu bất ngờ tấn công thôi ông ạ.”
“Ha ha ha,” ông cụ cười lớn, rồi đưa khủy tay ra trước mặt. “Oscar, không được làm khách của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-linh-vu-tru/75124/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.