Erik nghiến răng kéo lê Lucas trên đường. Những bước chân nặng nhọc, sự đau đớn như muốn xé nát cả thân thể, một nỗi thống khổ tràn trề, như thể bị đọa đày khổ sai trong ngục tù của Đế Chế.
Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, Erik gào lên: “Tôi không thể làm được,” rồi cậu nhìn xuống hai chân đang cố đứng vững. Đây là một cuộc chiến với chính bản thân, và vì hai mạng người, cậu quyết không để nó dành chiến thắng. Trong sự đau đớn cùng cực mà thể xác đang phải gánh chịu, mỗi giờ phút trôi qua, làm cho đoạn đường ngày càng trở nên dài dằng dặc. Những nỗ lực trong tuyệt vọng, dù bản thân cậu thực sự chẳng biết, liệu thánh điện PacPo có còn không, hay đã bị những kẻ kia thiêu đốt cả rồi.
Một lúc sau, nghe mơ hồ như có tiếng gọi, cậu ngước nhìn lên.
Là cụ Alchemist, và Melisa đang hớt hải chạy đến, mắt cậu mở to, tóc rối bù xù, toàn thân bê bếch máu. Chỉ nghe ông cụ đang nói oang oang những câu gì đó. Thình lình, Erik thấy bầu trời đêm chuyển động, mặt đất dâng lên, và cảm thấy trong miệng có vị máu, rồi cậu ngất đi.
Alia ánh chớp hiện thân, đỡ lấy cậu trong vòng tay, đôi mắt nàng xót xa, nhìn cậu thân thể đầy những vết thương. Điều đó, làm nàng cũng đau đớn như bị cắt cứa từng đoạn ruột.
“Erik, chàng ơi,” nàng thốt lên. “Tại sao lại khờ khạo như vậy, tất cả là do ta, ta đã khiến chàng phải lưu lạc đến đây, làm chàng phải gặp nguy hiểm. Chàng ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-linh-vu-tru/1913909/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.