Chớp nhoáng tướt đoạt một sinh mệnh, vừa đe dọa mình, nhưng gương mặt nàng chẳng có chút biến sắc. Nàng quay người nhìn Erik, đang khó khăn, hớt hải tháo gông xiềng cho Lucas. Nàng khẽ cúi mặt mĩm cười, thầm nghĩ:
“Erik, chàng, là người như vậy sao, có thể vì những người vừa quen biết, mà liều mình chẳng màng đến sống chết. Đêm qua, có lẽ ta đã trách lầm chàng rồi.”
“Erik,” nàng gọi, rồi thon thả tiến bước đến bên cạnh cậu, khuẩy nhẹ tay và gông xiềng, thép gai trên người Lucas, đồng loạt rơi lạch phạch dưới nền đất đá. “Chàng đứng lùi lại đi, ta giúp chàng chữa trị những vết thương trên người.”
Cậu phớt lờ chẳng đáp lại thiện tình ấy, chỉ loay hoay nghĩ cách mang hai người gần như chẳng còn hy vọng sống, khẩn cấp rời khỏi nơi đầy rẫy những nguy hiểm này, cậu thừa biết, đám lính kia sẽ nhanh chóng quay lại, với số lượng đông hơn. Khi ấy, có lẽ tất cả đều sẽ phải cùng nhau bỏ mạng.
“Cô trị thương cho họ trước được không,” cậu khẩn thiết.
“Ta,…” Nàng Alia ngập ngừng, lo lắng nhìn lại túi bột tiên ít ỏi còn lại trên người, từng ấy chỉ đủ để nàng cứu sống thêm một mạng người, và nếu phải làm điều đó, nàng sẽ chẳng dành sự quan tâm của mình cho một ai khác ngoài cậu.
Dù nàng hoàn toàn biết rõ, không có bụi tiên, thì cơ hội mong manh tìm được cách trở về với xứ sở của mình, cũng xem như chẳng còn nữa.
Erik thở dài, nhìn cô gái, cậu cũng biết đang thỉnh cầu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-linh-vu-tru/1913905/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.