Đêm mười ba, trăng sáng vằng vặt, người dân thung lũng Khe Nằm Andres, tụ tập cùng nhau bên bếp lửa, sum vầy múa hát. Rượu vang của nhà Edward, vừa ủ đến độ nồng một mùi thơm, đủ làm các cô thôn nữ chỉ vài ngụm ngân nga, còn các chàng trai thì khí thế hừng hực, trong khi những cụ già thì ngồi kể cho bọn trẻ nghe chuyện tích thời xưa cổ. Tiếng cười nói rôm rã, trong khu rừng già, làm xua tan tất cả sự căng thẳng, mệt mỏi thường ngày, và trong men say họ quên mất rằng mình đang tồn tại trong một thế giới tàn khốc, với những cuộc chiến kéo dài triền miên vẫn chưa có hồi kết.
Chỉ có Oscar, con chim ưng của cụ Alchemist vẫn luôn thận trọng cảnh giác, một mình nó tuần tra khắp vìa rừng, lượn lờ trên không trung, vẫn chưa hề rời khỏi nơi nó để cho tên mập phệ Igor mờ ám rời đi. Linh tính của loài đi săn mách bảo cho nó những chuyện chẳng lành sẽ đến. Oscar đập cánh vỗ mạnh, rồi thoát ra khỏi cánh rừng, hướng thẳng đến thành phố, theo dấu vết mà tên Igor để lại. Bản thân nó có lẽ đang cần làm rõ một sự thật nào đó.
“Đoàng,”
Một tiếng súng lớn, và Oscar trên bầu trời gãy rụp đôi cánh, như sao đêm vụt tắt rơi xuống. Con vật đôi mắt vẫn mở to, khi nó bị bắn hạ, như tự bản thân nó ngay từ đầu đã biết trước kết cục, khi rời khỏi những cánh rừng nhưng nó vẫn mạo hiểm.
“Chúng mày lại đây,” một tên lính cầm xác con ưng khoe khoang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-linh-vu-tru/1913899/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.