"Hắt xì... khụ khụ..."
Hơn nửa đêm, phòng khách trong căn hộ chung cư của Liêu Tử Diệp vẫn đang sáng đèn, vẫn có tiếng đàn ông ho khan, hắt hơi liên tục cũng được gần năm phút.
Vậy là Ngô Quân Kỳ thật sự chịu nằm ngoài phòng khách, chịu lạnh, chịu chật chội trên chiếc sofa bình thường. Một mình anh chịu khổ đã đành, thế mà còn kéo theo Liêu Tử Diệp mất ngủ vì âm thanh anh tạo ra.
Mở cửa phòng, cô nhìn thấy người đàn ông ấy vẫn ngồi tựa lưng trên ghế, mắt nhắm hờ, ngửa mặt nhìn lên trần nhà cũng không biết là đã ngủ hay chưa, nên cô từ từ tiến tới, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên vầng trán ưu tú ấy một cách tự nhiên, cho tới khi Ngô Quân Kỳ khàn giọng lên tiếng:
"Anh cảm rồi, cả người lúc nóng lúc lạnh."
Mở mắt ra nhìn cô gái bằng sắc thái của kẻ đáng thương, Ngô Quân Kỳ lúc này cứ hệt như một đứa trẻ, khiến thâm tâm Tử Diệp cứng rắn cách mấy cũng phải mủi lòng.
"Người gì đâu mà yếu xìu vậy? Mới chịu lạnh có tí đã cảm rồi."
Mặc dù cô mở miệng cằn nhằn, nhưng sau đó vẫn nhanh chân đi vào phòng bê chăn ra cho anh, rồi lại vào bếp pha trà giải cảm mang tới dâng tận miệng Quân Kỳ.
"Uống ít trà cho ấm, nếu vẫn không đỡ thì phải đi viện, chứ trong nhà không có sẵn thuốc cảm."
Nhận lấy tách trà, Ngô Quân Kỳ bỗng dưng mỉm cười, rồi mới uống liền một ngụm đến mức suýt thì bỏng cả lưỡi vì trà quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ky-tranh-sung-doc-nhat-cung-chieu/3548453/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.