Bốn năm trôi qua em cũng đã quen với sự vắng mặt của Thanh. Bao gồm cả việc nhìn mọi thứ bằng một cửa sổ tâm hồn...
"Cô Tường Chi, mắt trái của cô không còn sáng được bao lâu nữa. Điều cần làm bây giờ là tiếp tục kiên trì bằng thuốc nhỏ mắt. Xin cô hãy lạc quan vì chúng chưa lây sang mắt phải."
Bác sĩ riêng tại nhà nghiêm túc trấn an Tường Chi vì biết rằng nàng không thể thường xuyên ra vào ở phòng khám được. Cái giá phải trả cho sự nổi tiếng là Chi đi đâu cũng bị Paparazzi săn ảnh, gặp gỡ ai cũng bị đồn đang hẹn hò. Hơn nữa vừa rồi chương trình ứng xử diễn viên mà nàng tham gia giật tích quá lố, kết quả bản thân bị nghi thích nữ, thường xuyên nghe anti chửi mỗi ngày.
Hai mươi sáu tuổi, Tường Chi bắt đầu toát ra vẻ thành công của An Thanh năm đó. Chỉ có điều không sở hữu được khí chất riêng biệt thường thấy trên cách ứng xử của Thanh, mà nụ cười nhìn đời của Tường Chi, là nụ cười khinh rẻ.
Mở cánh cổng trắng dang rộng tựa hồ đang ôm mình vào lòng, Tường Chi thảnh thơi từng bước xem như là nơi nghỉ dưỡng tinh thần mỗi khi có chuyện không vui. Để tránh cho người khác biết bản thân mua căn nhà này, nàng thường trùm kín rồi đi bộ hòa mình vào dòng người đông đúc không một tia nổi bật.
Lướt ngang màu xanh tươi mát, Chi đưa tay vọc nước thử độ lạnh rồi nhảy xuống bơi đến nơi có quả bóng đang lơ lửng trên mặt hồ. Tháng nay lịch trình bận rộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120459/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.