Hoặc là chị ích kỷ, phải không em..?
Người hoàn hảo thường sẽ không thất hứa, đặt chân đến ngôi nhà duy nhất của mình trong ngày phủ lấp tuyết mà tứ chi tê dại vì tan vỡ. Từ đầu làm gì có ngôi nhà nào thứ hai, là tự Thanh đa tình, là tự Thanh mơ mộng, là tự Thanh khóc rồi làm mình cười điên dại.
Mùa đông năm ấy hẹn đưa em về bên gia đình chị, đặt một cái tên đúng nghĩa sau chừng ấy thanh xuân em hi sinh. Trời buốt giá hay hồn ta đóng băng? Em ơi chị không nuốt lời, nhưng sao đến ngày về chỉ có mỗi mình chị...
Thông giáng sinh không phải màu trắng, người đông mà chẳng ấm như lúc có em. Đợi mãi cũng chỉ là những tiếng cười yêu thương lắp đầy món ăn vào chén chị, nhưng không ai nhớ chị từng dị ứng chanh bao giờ. Thổi nến sinh nhật vào một ngày cuối cùng bất tận, vị bánh không ngon chắc có lẽ làm từ nước mắt. Gọi tên chị đi có được hay không? Nghe em cất tiếng gọi thì đến thuốc ngủ cũng trở nên ngọt ngào.
Bồn tắm xa hoa lộng lẫy rãi đầy hoa trắng, một dòng tộc thượng lưu có truyền thống y học thật là hữu dụng cho An Thanh. Phòng thuốc y tế năm đó thường để xử lý vết thương cho người nàng yêu đến hóa hận, còn bây giờ chính là thiên đường dụ dỗ An Thanh chìm vào giấc ngủ sâu đầy ảo giác.
"Thanh ơi..."
"Thanh ơi em không có đồ thay."
...
"Thanh ơi, chị làm em xao xuyến xao xuyến hết cả đôi tai."
...
"Thanh ơi chị đừng ngủ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120457/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.