Ghé đến trường sau vài ngày nghỉ phép, Tường Chi đăm chiêu ngắm hoàng hôn bên cổng sắt thì nhìn thấy anh bạn đạp xe leo núi đến tìm. Trên da của Triết thường xuyên có vết thương vì hậu quả của việc hoạt động mạnh, đã quá quen rồi nên Tường Chi chuyển sang chú ý đồ cậu ta mượn:
"Sao đấy?."
Triết phanh xe cái "kít", nhìn Tường Chi nghiêm túc vô cùng:
"Chuyển nhà sao không nói? Định chơi trò mất tích như Ngân Vũ à? Tao ngại đến nhà chị Thanh lắm."
Tường Chi ngưng đọng vài dây, nụ cười xã giao dần trở nên tắt ngúm, có lẽ Thanh biết rồi nên mượn cớ đi làm không muốn ở nhà mấy ngày nay. Vậy là An Đào nói ư? Không đâu, chuyện này có lợi cho An Đào, chị ta càng thích giấu luôn cơ mà. Nàng thật ngây thơ, làm gì có ai trực viện suốt bốn ngày cơ chứ?
Buổi nói chuyện thật ngắn ngủi khiến Triết không biết phải làm sao, Tường Chi nặng nề nhìn cậu ta rời đi mà không nhấc chân nỗi. Đến bậc thềm trước cửa mới nhận ra An Thanh về nhà rồi, chị ấy vẫn ngồi trên sofa bình thản đến mức lo ngại.
"Chị về rồi..."
"Ừ, ngồi xuống đây ăn nhẹ đi"
An Thanh vẫn ấm áp dịu dàng như chưa có chuyện gì, nhưng yêu nhau ba năm rồi, tính khí Thanh thế nào Chi đều hiểu rõ.
Nhìn Chi đặt chiếc balo nhỏ xuống bàn, An Thanh có liếc nhìn một cái chỉ để biết bên trong chứa thêm gì ngoài bút với giấy hay không. Tường Chi chưa đủ cao tay quan sát như An Thanh, nàng vô tư thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120444/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.