Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 10:
Editor: Miklinh
Đôi cha con kia quả thực không dám tin có người thay bọn họ trả tô điền, nên mừng đến phát khóc, không biết nói thế nào cho phải, đành dập đầu cảm tạ; xe ngựa đã đi mà vẫn quỳ trên mặt đất kêu tạ ân công.
Diệp Dung Chi quay đầu, nhìn thoáng qua đôi cha con, chậm rãi mở miệng: "Hóa ra Hồ gia lại là người dễ dãi như vậy"
Hô Thông bị trào phúng, trong lòng khó chịu, nhưng biết người này vẫn luôn là người mà thúc thúc hắn muốn giao hảo, đành nén nhịn não ý trong lòng, vờ như không hiểu sự, hỏi: "Công tử có ý gì?"
"Đương nhiên là hảo ý." Diệp Dung Chi liếc nhìn Hồ Thông, cong khóe môi, nói: "Hôm nay, người nhìn thấy Hồ gia đến thu tô điền không ít, nếu để mọi người biết chỉ cần năm trăm lượng là có thể đuổi ngài, sau này họ sẽ đối đãi Hồ gia thế nào, sau này Hồ gia làm sao khiến người khác kinh sợ?" Hắn nói xong, nhìn về phía đôi cha con, tỏ vẻ dụng tâm lương khổ; mà ánh mắt kia lại mang hàm ý rõ ràng: trên đời này không có bức tường nào che kín gió.
Hồ Thông thầm nghĩ một lúc, cũng công nhận! Nếu để mọi người biết chắc chắn sẽ bị khinh thường, hơn nữa, nếu việc truyền đế tai thúc thúc chỉ sợ hắn còn phải chịu tội, nếu vậy, đây đúng là được nhỏ mất lớn.
Hắn vội vã nhìn Diệp Dung Chi, khúm núm cười, hỏi: "Công tử nói đúng, nhưng nay đã thu tiền, ta phải làm thế nào?"
Diệp Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khi-cong-tu/40082/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.