Mỗi lần dụng tâm tìm tòi, phát hiện đều không phải ngạc nhiên mừng rỡ, mà là địa lôi.Hàn Tranh cùng Đỗ Khang xem như là biết nhau từ nhỏ, haingười đại học đều học tại Bắc Kinh, cảm tình vẫn khá tốt, Đỗ Khang làcon trai thứ hai của Đỗ gia, lại rất không chịu bị đối đãi như lão nhị,trong ba người con của Đỗ gia hết lần này tới lần khác tranh giành không chịu thua kém, trên thương trường đầu cơ trục lợi vài năm, tuy rằngkhông có lăn lộn thành cái loại trình độ trâu bò bức trời như Tô DầnChính, nhưng cũng coi như kiếm được tiền.
Đỗ Khang hé ra khuôn mặt tươi cười đón tiếp Hàn Tranh, đithẳng vào vấn đề nói: “Thập Nhất, tao gần đây phạm sai một việc, thậtđúng là rất vướng tay, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mày mới có thể giúp vụnày.”
Hàn Tranh nhếch chân bắt chéo, dựa vào sô pha, ngửa đầunhìn bức tranh cung nữ đồ trên trần nhà, ói ra một hơi buồn bực: “Đừngnói nữa, tao biết mày muốn tao giúp cái gì, Khang tử, không phải taokhông giúp mày, chỉ là vấn đề nguyên tắc thật không giúp được mày.” Nóixong, nhìn tới một tiểu cô nương đang chen ở bên người, có phần cáu kỉnh kéo cô ta ra.
Đỗ Khang nhìn một màn này, nở nụ cười: “Thập Nhất, mày gần đây đối với nữ đồng bào có định kiến a. . .”
Hàn Tranh hừ hừ, không trả lời.
“Như vậy đi, chúng ta đổi một chỗ khác.”
“Đừng phiền phức.” Hàn Tranh nghiêng đầu, “Đến trong xe tao nói vài câu là được.”
Hàn Tranh và Đỗ Khang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-huu-bat-cam/1972718/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.