Buổi trưa ngày hôm sau, Chu Thương Thương để cho nhà bếpcủa farmhouse rang tôm hùm tối hôm qua cô câu được, một đĩa to tôm hùmxào cay, Chu Thương Thương ăn đến môi sưng đỏ, còn cố ý không cho HànTranh lột vỏ cho cô, ăn xong thì mười ngón tay đầy mỡ.
Hàn Tranh vốn không cho cô ăn nhiều, nói bẩn, thế nhưngthấy Chu Thương Thương ăn vui vẻ như vậy, cũng không tiện can ngăn, ngồi ở bên cạnh khóe miệng mỉm cười mà nhìn, vừa nhìn vừa lải nhải: “Đừng ăn thành bộ dáng như vậy, mất mặt đấy, Thương Thương.”
Hàn Tranh trong đầu cười nhạo bản thân lớn như vậy lạigiống như lần mới biết yêu, tâm tình bây giờ so với mối tình đầu còn mối tình đầu hơn.
Lúc ăn đến phân nửa, Chu Thương Thương cầm lấy một con tôm hùm, cười hì hì nói: “Thập Nhất, con này khẳng định là anh câu.”
Hàn Tranh hiếu kỳ : “Làm sao em biết?”
“Anh không cảm thấy con này thoạt nhìn đặc biệt ngốc đầusao?” Chu Thương Thương xách con tôm hùm đến trước mắt Hàn Tranh, dừngmột chút, “Chỉ có con tôm hùm ngốc như thế mới có thể cắn câu của anh.”
Hàn Tranh mỉm cười, làm như thật gật đầu: “Đúng vậy, anhphải suy nghĩ kỹ lại một chút, vì sao câu không được mấy con tôm hùmthông minh.” Nói xong, hướng về phía Chu Thương Thương chớp mắt.
Chu Thương Thương bị ớt làm sặc, quay đầu ho khan lên, HànTranh vội vã vượt qua bàn gỗ nhỏ, rót một ly trà lạnh đưa tới bên miệngChu Thương Thương.
Chu Thương Thương uống hớp trà lạnh, thoáng dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-huu-bat-cam/1972696/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.