Xuân Đồng là người của Phương Phi Tập, Tuyết Phù và một số cô nương của Phương Phi Tập đều tới đây, nhưng không trông thấy bóng dáng của Xuân Đồng.
“Xuân Đồng còn chưa dậy.” Tuyết Phù nói, “Cửa phòng đóng chặt…”
Nàng nói được một nửa thì ngừng, sắc mặt cũng theo đó thay đổi: “Ta trở về xem thế nào.”
Sau khi Tuyết Phù rời đi Tư Mã Phượng mới nói với Trì Dạ Bạch: “Không đúng. Xuân Đồng đã mười chín, so với Dung Châu và Tiểu Nhạn, đã vượt qua phạm vi lựa chọn của hung thủ.”
Trì Dạ Bạch: “Sao ngươi biết nàng mười chín tuổi?”
Tư Mã Phượng thoáng khựng lại, quay ngoắt đầu đi: “Sương Hoa, ngươi phải nhắc nhở mama của Tẩm Sương Viện, để các mama truyền tai nhau, các cô nương cùng độ tuổi với Dung Châu và Tiểu Nhạn trong thời gian này hạn chế ra ngoài, phải luôn ở trong lâu.”
Các nữ nhân mặt lộ vẻ lo sợ, không được đến nửa phần an ủi. Trong đó đa số cùng độ tuổi với Xuân Đồng, nếu Xuân Đồng xảy ra chuyện, ai nấy ở Kim Yên Trì đều cảm thấy bất an.
“Không ra ngoài…thì kiếm tiền kiểu gì?” Có người nhỏ giọng nói, “Không có khách, không giao được tiền, sẽ bị các mama trách phạt.”
Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch an ủi qua loa mọi người, rồi đi tìm Mộ Dung Hải và A Tứ tìm hiểu chuyện đã được dặn tra xét.
Mới đi đến hành lang, thì nghe được dưới lầu có người khe khẽ nói chuyện, là A Tứ và Mộ Dung Hải cùng Tống Bi Ngôn đang tán dóc.
A Tứ nói, thiếu gia nhà ta da mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/76668/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.