Tư Mã Lương Nhân trầm ngâm trong chốc lát, phủ định suy nghĩ của mình, “Tuy có khả năng này, nhưng không thể không tính đến khả năng liên hệ thái quá. Rốt cuộc có phải nghĩ sai rồi hay không, nghĩ sai thế nào, bây giờ thảo luận cũng không còn ý nghĩa, Kiệt Tử Lâu đã đề phòng, ta chỉ cần nhắc nhở thêm.Cam Nhạc Ý được không? Có cần tìm thầy thuốc khác không?”
“Hẳn là dùng được, Sương Hoa nôn mửa cộng thêm chóng mặt,như bị trúng độc.” Tư Mã Phượng nói, “Cam lệnh sử có chút nghiên cứu với độc dược, ngược lại còn hữu dụng hơn thầy thuốc ấy chứ.”
“Vậy thì tốt rồi. Chuyện này ta đã biết, con quay về Kim Yên Trì, ta đến phân xá của Ưng Bối Xá ở Bồng Dương gửi vài bức thư.” Tư Mã Lương Nhân nói.
Hai người các loại suy nghĩ, phân công nhau xuất phát.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng Kim Yên Trì vẫn náo nhiệt phi phàm như cũ. Trong Tẩm Sương Viện lại im ắng hơn chút, vài cô nương quan hệ tốt với Sương Hoa đều chờ ở trong viện, trông thấy Tư Mã Phượng tiến vào, đều xúm lại hỏi thăm. Tư Mã Phượng vội vàng an ủi nói không có gì đáng lo, linh hoạt thoát khỏi sự kiềm chế đến từ cánh tay ngọc của các cô nương, lên lầu tiến vào phòng của Sương Hoa.
Trong phòng Sương Hoa có không ít người, ngoại trừ tú bà, còn có A Tứ, Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn. Cam Nhạc Ý đang thu dọn dụng cụ, thấy Tư Mã Phượng đi vào, gật đầu với hắn: “Người đã tỉnh lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020436/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.