Nói không muốn là nói dối. Tống Bi Ngôn năm đó di theo Văn Huyền Chu lưu lạc khắp nơi, đã từng sống trong núi, cạnh bờ sông. Nhưng trại được xây dựng từ xương cốt, cậu chưa thấy bao giờ, cũng chưa nghe đến bao giờ.
Cậu không khỏi động tâm,nhưng nghĩ đến việc mình bị quản chế chặt chẽ, vừa kích động vừa ảo não: “Có thể không đi được.”
“Vì sao không đi được?” Thẩm Quang Minh ngạc nhiên hỏi.
“Cam đại ca bảo ta sắp xếp lại dược thảo giúp hắn.” Tống Bi Ngôn nói dối.
Thẩm Quang Minh nhảy từ trên ghế đá xuống: “Đi đi đi, ta mang ngươi đến nói chuyện với Cam lệnh sử.”
Đường Âu: “Thẩm Quang Minh, đừng chạy loạn.”
“Biết biết.” Thẩm Quang Minh lung tung trả lời, kéo Tống Bi Ngôn bỏ chạy.
Hai người tìm được Cam Nhạc Ý, hắn đang nghiêm túc phân loại thảo dược trồng trong chậu.
Nghe Thẩm Quang Minh giải thích ý đồ đến, Cam Nhạc Ý lập tức cự tuyệt: “Không được.”
Thẩm Quang Minh: “Chúng ta không đi xa, Thiên Sinh Cốc ở ngay gần đây.”
Cam Nhạc Ý liếc mắt nhìn Tống Bi Ngôn: “Tiểu Tống phải giúp ta sắp xếp dược thảo.”
Tống Bi Ngôn cúi đầu, không nói được một lời.
Thẩm Quang Minh: “Đường Âu giúp ngươi được không? Chúng ta chơi ngay gần đây thôi.”
Cam Nhạc Ý đang muốn tiếp tục cự tuyệt, Tống Bi Ngôn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Cam đại ca, ngươi không chịu tin ta sao?”
Cam Nhạc Ý: “…”
Hắn không thể nói phải, cũng không thể nói không phải, nhất thời lâm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020396/quyen-6-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.