Tống Bi Ngôn thầm nghĩ có thể là đồng bạn của hắn? Nhưng chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người đâu, mơ mơ hồ hồ, còn ngửi thấy được mùi thịt nướng.
Khuôn mặt thiếu niên được ánh lửa chiếu sáng, Tống Bi Ngôn trông thấy hắn nheo mắt, vẻ mặt có thể nói là xấu hồ và ngượng ngùng.
“….Thẩm đại hiệp?” Tống Bi Ngôn thoáng do dự, hỏi một câu.
Thiếu niên tự xưng là Thẩm Quang Minh nhức đầu, khoát tay: “Đừng, đừng gọi nữa, ta không phải.”
Tống Bi Ngôn không hiểu ra sao, Thẩm Quang Minh thấy cậu toàn thân ướt đẫm, bèn nhét hoả chiết tử vào tay cậu, quay đầu rời đi. Hắn trở về chỗ có ánh lửa, hình như còn cãi nhau với ai đó. Tống Bi Ngôn chỉ nghe thất người ban nãy phát ra tiếng cười vẫn còn đang cười, thanh âm thoải mái, liên thanh nói vài câu “Được được được” “Rồi rồi rồi”.
Thu dọn túi thuốc, Tống Bi Ngôn không dám ở lâu, sợ đồng bạn của Thẩm đại hiệp không phải dạng người dễ đối phó, lắc lắc người vẩy sạch bọt nước, cầm hoả chiết tử chậm rãi rời đi.
Lạc đường vài lần,cuối cùng cũng về đến nơi. Đám Tư Mã Phượng đã nướng xong cá và thịt chờ cậu, nhưng trước khi ăn vẫn không tránh được bị mắng một trận.
“Ai nói muốn vứt bỏ ngươi!”
“Ta đoán….”
“Ngươi đoán cái gì mà đoán, rảnh quá à?” Tư Mã Phượng cắn nửa đuôi cá nói chuyện, đuôi cá giữa hai hàm răng hắn vung vẩy, “Cho dù ngươi thật sự bị Văn Huyền Chu lợi dụng – xin lỗi chứ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020392/quyen-6-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.