Chương trước
Chương sau
Con trai của Tạ An Khang đã chết, còn bị chết một cách khó hiểu như vậy, thật đúng là lúng túng khó xử. Tuy người đã được chôn cất, nhưng ngày đó hắn trần truồng nằm trong rãnh nước, không biết có bao nhiêu người ôm tâm tư khó lường nhìn xem bàn tán, Tạ An Khang chỉ cần nghĩ đến việc mình trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của bần dân trong thành, ai nấy đều cười nhạo hắn, liền lập tức cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Cho dù phu nhân của hắn cả ngày lấy lệ rửa mặt, hắn vẫn kiên quyết cứng rắn, không cho bất luận kẻ nào trong nhà nhắc lại cái chết của Tạ công tử.

Lâm Thiếu Ý và Tư Mã Phượng cũng không quan tâm mấy thứ đó, trong số ba người chết, bọn họ chỉ vào được cửa nhà Tạ gia, đương nhiên muốn nghe kể rõ ràng.

Tạ An Khang vốn không muốn nhiều lời, bất đắc dĩ không chịu được Tư Mã Phượng khuyên bảo, cộng thêm nghe nói nổi danh đỉnh đỉnh võ lâm minh chủ và nổi danh đỉnh đỉnh thiếu gia của hình danh thế gia tới đây, mẫu thân, phu nhân của hắn đều từ hậu viện chạy tới khóc sướt mướt, muốn hai người lấy lại công đạo cho Tạ công tử.

Sai người hầu đưa nữ quyến dẫn hết đi, Tạ An Khang lặp lại yêu cầu Lâm Thiếu Ý và Tư Mã Phượng phải hứa những gì nói hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, cuối cùng mới mở miệng.

Khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi, phát hiện dương căn của Tạ công tử bị phá hỏng, mặt sau cũng bị thương lung tung. Vì mong ổn thoả, ngỗ tác vừa khám nghiệm vừa cẩn thận giảng giải, Tạ An Khang nghe được một nửa sắc mặt liền thay đổi.

Con trai phong lưu thành tính, hắn biết rõ. Nhưng trước nay chỉ trêu đùa nữ nhân, chưa bao giờ nghe nói hắn có thú vui như vậy. Hơn nữa vết thương trên người hắn chứng tỏ Tạ công tử giống như tiểu quan trong nam phong quán, không như nam nhân bình thường, Tạ An Khang sao có thể không buồn bực?

Hắn vừa nói, vừa xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Nhưng vài người đứng trước mặt hắn thần sắc đều tự nhiên, Cam Nhạc Ý chủ động lấy ra quyển sổ nhỏ của mình, ân cần hỏi hắn: “Cổ họng của Tạ công tử có phải cũng bị cào rách?”

Tạ An Khang sửng sốt: “Đúng vậy.”

Cam Nhạc Ý: “Xương cốt tứ chi dập nát? Cổ và xương sống còn nguyên vẹn không?”

Hắn hỏi rất nhiều vấn đề, Tạ An Khang nhất nhất trả lời. Có chút ngỗ tác chưa khám nghiệm đến, hắn cũng nói thẳng không biết. Hỏi xong hơn chục vấn đề, sắc mặt của Tạ An Khang cũng thay đổi: “Chẳng lẽ….còn có người chết thảm giống con ta?”

Hắn mơ hồ nghe nói trong thành còn có Trần Lưu hai nhà, con trai cũng bị chết một cách khó hiểu, lại không ngờ ngay cả Thiếu Ý Minh cũng có người xảy ra chuyện. Lâm Thiếu Ý hỏi hắn có biết chuyện xảy ra với con trai của hai nhà Trần Lưu hay không, Tạ An Khang lắc đầu, nói thẳng không biết. quản gia của hắn đứng bên cạnh, nhỏ giọng mở miệng: “Thiếu gia trong trong sạch sạch, nhưng công tử của hai nhà Trần Lưu, có chút vấn đề. Tiểu nhân nghe nói, hai vị công tử kia quả thật thích nam phong.”

Tư Mã Phượng vội vàng hỏi kỹ càng, nhưng quản gia là nghe được từ nơi khác, lời đồn đãi vô căn cứ, hắn cũng không chắc có thật hay không.

Tạ An Khang hỏi hạ nhân trong phủ, nhất là những người đi theo con trai mình. Trước khi con trai hắn mất tích, quả thật có đến Xuân Yên Lâu, nhưng lúc hắn dẫn người đến Xuân Yên Lâu truy vấn, người nơi đó lại nói ngày ấy chưa từng gặp Tạ công tử. Tạ công tử ra tay hào phóng, là hào khách khó có được, người của Xuân Yên Lâu không thể không biết. Tạ An Khang hoài nghi người của Xuân Yên Lâu bắt cóc con hắn tống tiền, tiếp tục tra hỏi người khác, kết quả trong mấy cửa hàng đối diện lâu có người nói với bọn họ: ngày ấy Tạ công tử không đến Xuân Yên Lâu, mà rẽ vào ngõ tắt nhỏ cạnh Xuân Yên Lâu, tiến sâu vào bên trong.

Cuối ngõ nhỏ là Đông thái thị, một nơi hỗn tạp. Về phần Tạ công tử đến Đông thái thị làm gì, hắn không có hứng thú, càng không bằng lòng tra xét tỉ mỉ.

Tử trạng giống nhau như đúc, hơn nữa lại là Đông Thái thị. Đám người Lâm Thiếu Ý trong lòng đã có cân nhắc, bọn họ cáo biệt Tạ An Khang vẻ mặt sầu lo, rời khỏi Tạ phủ.

Hai vị công tử Trần Lưu chết như thế nào, bọn họ không rõ lắm, nhưng con trai của Tạ An Khang và Trác Vĩnh, rất có thể là do cùng một người ra tay, người nọ rất có thể đang ở ngay trong Đông thái thị. Căn cứ vào mệnh lệnh của Trì Tinh Kiếm, phân xá của Ưng Bối Xá tại thành Thập Phương toàn lực hiệp trợ Tư Mã Phượng điều tra vụ án này, hiện giờ các thám tử đã phân tán ở các nơi trong thành sưu tập tình báo. Tư Mã Phượng và Lâm Thiếu Ý thương lượng, trước mắt vô kế khả thi, Đông thái thị cực kỳ phức tạp, cứ thế mà vào chỉ e đả thảo kinh xà, cho nên trước hết chỉ đành chờ tình báo của Ưng Bối Xá. Lâm Thiếu Ý đề nghị Tư Mã Phượng quay về Thiếu Ý Minh, có thể hỏi những bang chúng đã từng qua lại với Trác Vĩnh.

Cam Nhạc Ý ở một bên xen mồm nói: “Nếu Ưng Bối Xá tìm được nơi chôn cất hai vị công tử Trần Lưu, chúng ta chi bằng đi đào mộ.”

Tống Bi Ngôn chợt thấy không ổn: “Cam lệnh sử!”

Cam Nhạc Ý vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Hai người đó chết như thế nào, nếu không điều tra rõ, chung quy cảm thấy không ổn.”

Lâm Thiếu Ý cảm thấy đề nghị này không thoả đáng: “Mấy chuyện đào mộ quật xác này, Thiếu Ý Minh không làm.”

Cam Nhạc Ý cười nói: “Không cần ngươi làm, ta và Tiểu Tống đi làm là được.”

Tống Bi Ngôn kinh hãi: “Cam đại ca!”

Mấy người tranh luận không ngớt, đồng loại nhìn về phía Tư Mã Phượng. Nếu Tư Mã Phượng gật đầu, như vậy Cam Nhạc Ý chắc chắn sẽ đi.

Tư Mã Phượng có chút không yên lòng, Cam Nhạc Ý gọi hắn hai tiếng hắn mới phản ứng lại. Lâm Thiếu Ý đẩy hắn: “Quên đi. về Thiếu Ý Minh trước đã.”

Tư Mã Phượng: “Bây giờ sao?”

Lâm Thiếu Ý xoay người lên ngựa: “Chính là bây giờ. Nếu chậm thêm chút nữa, chỉ sợ hồn của ngươi cũng bay trở về.”

Tư Mã Phượng theo sau hắn lên ngựa, nghe thấy vậy nhăn nhó: “Nói gì vậy?”

“Lý Diệc Cẩn rất giỏi đối phó với những người không nghỉ ngơi cho tốt.” Lâm Thiếu Ý cười nói, “Đợi ngươi về tới Thiếu Ý Minh, Trì đương gia có tinh thần, các ngươi có thể từ từ nói chuyện phiếm.”

Khi Trì Dạ Bạch bị tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đánh thức, đã ngủ say được một giấc.

An thần hương trên bàn vẫn toả khói lượn lờ, ngòn đèn lay động, chiếu lên tường một vùng bóng hình mơ hồ. Cửa sổ không đóng chặt, gió mát từ cửa sổ thổi vào phòng, còn có hạt mưa phùn.

Hắn từ trên giường ngổi dậy, đầu óc nặng nề, nhưng so với rước đây đã tốt hơn rất nhiều.

Quần áo trên người đầy đủ, sương phòng sạch sẽ ngăn nắp, Trì Dạ Bạch nhớ lại, là Lý Diệc Cẩn đánh hôn mê mình rồi mang tới đây.

Vị đại sư hoàn tục của Thiếu Ý Minh này, tác phong cực kỳ nhanh chuẩn độc, so với Lâm Thiếu Ý còn dứt khoát hơn. Trì Dạ Bạch xoa xoa cổ, cũng không cảm thấy khó chịu. Lý Diệc Cẩn xuống tay rất khéo, hắn hiện tại trái lại có chút cảm kích Lý Diệc Cẩn.

Có thể ngủ cảm giác cực kỳ tốt.

Trì Dạ Bạch uống hết một chén trà ấm, xuất môn chuẩn bị đến thành Thập Phương tìm Tư Mã Phượng.

Mưa không biết khi nào thì bắt đầu, trời đã tối đen, xung quanh ẩm ướt, hắn nhìn đèn trên hành lang, ngay cả trên cây hoa quế cao lớn trong Thiếu Ý Minh cũng treo vài chiếc. Tư Mã Phượng và Cam Nhạc Ý đang ngồi ở bàn đá dưới tàng cây, hai người đều nghe thấy tiếng hắn đi tới, cùng ngoảnh sang nhìn hắn.

Trì Dạ Bạch trước hết giật mình, trên mặt không hiểu sao lại nóng lên.

Quên đi, trước….trước hết qua cảm ơn Lý Diệc Cẩn đã. Hắn thoáng do dự, xoay người bước nhanh dọc theo hành lang. Đi chưa được vài bước, Cam Nhạc Ý đã đứng dậy tiếp đón hắn: “Trì đương gia! Chúng ta ở trong này, lại đây.”

Trì Dạ Bạch đành phải chầm chậm đi tới.

Hai người đang uống rượu, trên bàn có rượu có đồ ăn. Cam Nhạc Ý nhiệt tình bảo Trì Dạ Bạch ngồi xuống, hỏi hắn bây giờ đã khoẻ chưa, còn váng vất hay không, cổ có đau hay không. Tư Mã Phượng chỉ khi hắn đi tới thì liếc mắt nhìn một cái, rồi lập tức cúi đầu uống rượu dùng bữa, không để ý tới hắn.

Trì Dạ Bạch không ngồi xuống, trực tiếp nói với Tư Mã Phượng: “Ta có một số việc muốn nói với ngươi.”

Cam Nhạc Ý nhìn trái nhìn phải, hồn nhiên bất giác cảm thấy mình cực kỳ chướng mắt.

“Không có gì để nói.” Tư Mã Phượng lạnh lùng đáp.

“Ta nói xong sẽ đi, ngươi qua đây đã, là việc khẩn cấp.” Trì Dạ Bạch thúc giục hắn.

Một đĩa đậu phộng trước mặt Tư Mã Phượng cơ hồ bị hắn ăn sạch, rượu trong chén lại chỉ uống một ngụm. Hắn giả vờ giả vịt uống hai hớp, thấy Trì Dạ Bạch đi càng lúc càng xa mới vội vàng đứng dậy. Cam Nhạc Ý nhanh nhẹn giúp hắn đỡ chén: “Vội cái gì! Đổ rồi đay này!”

“Cam lệnh sử, ngươi có thể về rồi.” Tư Mã Phượng quay đầu lại nói nhanh: “Về đi về đi.”

Cam Nhạc Ý vừa không hiểu, vừa tức giận: “Trời đang mưa, ngươi kéo ta tới đây uống rượu, rượu uống chưa được mấy hớp đã bảo ta về?”

Hắn cứ nghĩ Tư Mã Phượng mời mình đến uống rượu là vì muốn giải thích chuyện ban ngày đụng cằm hắn, ai ngờ cái tên này không dám một mình chờ Trì Dạ Bạch, kéo hắn tới đây làm nền. Cam Nhạc Ý căm giận thu dọn sạch sẽ thức ăn trên bàn, quay người đi về, tìm Tống Bi Ngôn ăn uống. Hắn quyết định trong lúc ăn phải cẩn thận tỉ mỉ, đầy đủ, thêm mắm thêm muối nói với Tống Bi Ngôn về hành vi vô sỉ của Tư Mã Phượng.

Đi đến một mặt tường u ám vắng người, Trì Dạ Bạch mới xoay người lại nhìn Tư Mã Phượng.

“Mắt ngươi khỏi hẳn chưa?” Hắn hỏi.

Tư Mã Phượng âm thầm vui vẻ, trên mặt giả vờ không thèm để ý: “Khỏi lâu rồi.”

Trì Dạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, toát ra chút vui mừng khờ dại.

Trên đầu tường có một nhành cây hoa quế thô to, trên cành treo một chiếc đèn lồng. Tư Mã Phượng đã lâu không gặp Trì Dạ Bạch, không ngờ hắn lại tiều tuỵ tái nhợt đến vậy, một chút phẫn uất và suy nghĩ muốn trêu đùa hắn đã sớm bay xa. Sau khi hắn và Lâm Thiếu Ý quay về, nghe Lý Diệc Cẩn nói về tình trạng của Trì Dạ Bạch liền biết không tốt. Tư Mã Phượng không ngờ cái gọi là “đòn sát thủ”của mình lại hữu dụng như vậy, rồi cảm thấy việc này rất kỳ quặc: cho dù Trì Dạ Bạch đáp ứng thăm dò tư liệu về Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách, nhưng chỉ mới có mấy ngày, mà đã có kết quả rồi.

Trì Dạ Bạch nghiêng tai lắng nghe, xác định xung quanh quả thật không có ai, mới mở miệng đem những gì mình đọc được nói cho Tư Mã Phượng.

Thần Ưng Sách là cái gì, Thần Ưng Doanh là cái gì, thậm chí ngay cả Văn Huyền Chu là ai. Tất cả tin tức hắn đọc được, hắn đều nói hết với Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng chấn động: hắn không ngờ Văn Huyền Chu thật sự có  liên quan rất lớn với Thần Ưng Sách.

Trì Dạ Bạch nói rất nhanh, nhưng nội dung kể lại cũng không có nhiều. Hắn bị hồn phách không tồn tại của những đứa trẻ bị giết quấy nhiễu, nhưng việc này Tư Mã Phượng không thể giúp gì được hắn, hắn không để lộ dù chỉ một chút, chỉ lấp liếm cho qua.

“Cha ngươi đồng ý để ngươi hỗ trợ?” Tư Mã Phượng cảm thấy rất khó tin, “Ông ấy nói thế nào?”

“….Ông không chịu.” Trì Dạ Bạch nghĩ đến bản thân ngỗ nghịch Trì Tinh Kiếm, thầm chán nản: “Ông ấy không cho ta vào mật thất trong địa khố. Nhưng trước đây ta đã từng vào đó, hơn nữa ta biết khoá chìm của mật thất, cho nên cũng không khó.”

Tư Mã Phượng đem những lời hắn nói nghiền ngẫm hai lần mới hiểu được có ý gì.

“Tiểu Bạch.” Tư Mã Phượng đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Ngươi hiện tại có ngủ được không?”

“Ngủ được.” Trì Dạ Bạch bình thản đáp.

“….Có quỷ ở bên cạnh ngươi ồn ào không?” Tư Mã Phượng nhớ đến lời hắn nói khi còn bé, trong lòng càng ngày càng bất an.

“Không có.” Trì Dạ Bạch vẫn bình thản.

“Có đứa trẻ nào nói chuyện với ngươi không? Ngươi sợ bọn nó không?”

“Không có trẻ con, ta không sợ gì cả.”

Tư Mã Phượng đứng dưới ngọn đèn lồng, giống như đứng trong bóng tối không tiêu tan. Hắn chỉ cảm thấy hai chân như đeo chì, muốn tới gần Trì Dạ Bạch mà không nhấc bước được. Trì Dạ Bạch đang nói dối, hắn quen Trì Dạ Bạch nhiều năm như vậy, vẻ mặt khi Trì Dạ Bạch nói dối hắn rất rõ.

Là mình đã hại hắn. Tư Mã Phượng đột nhiên hối hận, hận không thể quay lại ngày đó, ngăn lại bản thân nói với Lâm Thiếu Ý “đòn sát thủ” kia.

“…Vì sao phải giúp ta?” Hắn hỏi Trì Dạ Bạch, “Vì sao đối xử tốt với ta như vậy?”

Trì Dạ Bạch không nghe rõ: “Bỏ qua đi…được không?”

Dưới ánh đèn, trong mắt hắn chứa đựng sự khó hiểu rõ ràng.

Tư Mã Phượng cực kỳ chua xót trong lòng: “Ngươi không có….không có lời nào khác muốn nói với ta sao?”

Trì Dạ Bạch suy nghĩ, lắc đầu: “Không có, chuyện về Thần Ưng Sách quan trọng hơn….”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Tư Mã Phượng đẩy dán vào mặt tường phía sau. Trì Dạ Bạch hoảng sợ, theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự, thiếu chút nữa đấm một cú vào bụng Tư Mã Phượng.

“Ngươi suy nghĩ cái gì, có thể nói với ta không?” Tư Mã Phượng hạ thấp giọng, là vẻ mặt phẫn nộ Trì Dạ Bạch chưa từng thấy bao giờ, “Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Ngươi có thể rõ ràng rành mạch nói với ta được không! Vì sao lúc ấy đi không từ giã? Vì sao chớp mắt một cái không cần ta nữa rồi bỏ chạy! Vì sao lại cùng ta….Lại vì sao phải giúp ta như vậy!”

Trì Dạ Bạch nhíu mày, ánh mắt đọng lại trên vai Tư Mã Phượng. Nơi đó thấm ướt nước mưa, tạo thành một mảng sẫm màu.

“Ta biết ngươi đối xử với ta không bình thường, Tiểu Bạch, có thể nói rõ ràng với ta được không?” Tư Mã Phượng thanh âm nghẹn ngào, “Ngươi cho ta một lý do đi được không? Là ta hiểu lầm sao? Những gì ta thường nói với ngươi có phải khiến ngươi không vui? Mỗi một câu đều là thật, mỗi một câu ta nói đều là thật, ta trước nay chưa từng gạt ngươi. Ngươi đừng lừa ta, cũng đừng đùa giỡn ta, ngươi nói cho ta biết đi.”

Sự bức thiết và mê muội của hắn khiến Trì Dạ Bạch âm thầm khổ sở.

“Ngươi thường nói thích ta…” Trì Dạ Bạch thấp giọng thở dài, “Nhưng ta không có gì để hồi báo ngươi.”

Tư Mã Phượng sửng sốt: “Hồi báo cái gì?”

Hắn đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Cơ mật tình báo của Ưng Bối Xá, viên thuốc của Tẩy Bút Ông, trong bóng tối luôn kéo tay hắn, điên cuồng ngắn ngủi, cùng cam tâm tình nguyện nhận “đòn sát thủ” hiện tại của hắn.

“Tên ngốc….” Hơn hai mươi năm cuộc đời, không có khi nào mâu thuẫn như bây giờ, trái tim như bị sợi tơ tẩm mật siết chặt, chặt đến chảy máu, “Ngươi muốn hồi báo ta cái gì chứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.