Ưng mà Trì Dạ Bạch gọi về mang theo một tờ giấy bay đi. Theo bóng dáng dần dần biến mất ở phía chân trời của nó, Trì Dạ Bạch trông thấy trong tầng mây xám xịt có ánh chớp loé sáng.
“Sắp mưa rồi.” Hắn nói, “Đi thôi.”
A Tứ ngoan ngoãn theo sau, không dám vượt lên trước dẫn đường. Tư Mã Phượng nghe tiếng đoán vị trí, bước nhanh vượt qua Trì Dạ Bạch, bắt lấy tay hắn: “Dắt ta.”
Trì Dạ Bạch hừ một tiếng, phản thủ nắm lấy tay hắn, đi về phía ngựa của hai người.
Ba người hai ngựa, rất nhanh đến quan phủ. Nhưng vì không ai dẫn đường, bọn họ không thể tiến vào. Tư Mã Phượng nghĩ muốn lên mặt một chút, nhưng ngẫm lại cha mẹ đang ở bên trong, không cẩn thận chưa biết chừng sẽ bị phê bình. Bị phê bình không đáng sợ, nhưng hắn hiện tại không muốn ở trước mặt Trì Dạ Bạch bị cha mắng chửi, vì thế đứng chờ trên đường lớn ngoài cửa phủ.
Đợi ước chừng nửa canh giờ, ba người ăn hết cả điểm tâm trong quán trà, bình trà cũng thay hai lần, cuối cùng cũng trông thấy Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình đi tới.
Vợ chồng hai người đến quan phủ là vì vụ án giết người kia, thấy đám Tư Mã Phượng đứng bên ngoài chờ, liền từng người dắt ngựa thong thả trở về, nói ra tình hình hiện tại.
Quan lão gia của thành Thanh Hà đã từng qua lại với Tư Mã Lương Nhân, cho nên cũng không giấu diếm, kể lại cẩn thận chi tiết vụ án cho Tư Mã Lương Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020331/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.