Tống Bi Ngôn thần tình đờ đẫn.
Hắn theo Văn Huyền Chu học này nọ, Văn Huyền Chu thu lưu hắn, chăm sóc hắn, như thầy như cha. Vì thế Văn Huyền Chu dạy hắn cái gì hắn sẽ học cái đó, chưa từng hoài nghi lần nào.
Những gì Cam Nhạc Ý nói cũng không xúc phạm hắn. Vào tai Tống Bi Ngôn, Cam Nhạc Ý chỉ là có chút nghi vấn trong lòng, rất bình thường nói ra mà thôi. Huống hồ lui một vạn bước mà nói, cho dù Văn Huyền Chu thiện dùng độc, đó cũng không phải việc gì quá thần kỳ hoặc không tốt.
Sư phụ….Không phải người xấu. Tống Bi Ngôn không quá chắc chắn nghĩ.
Nhưng Văn Huyền Chu đã không còn ở nhân thế, việc này thì có liên quan gì tới hắn?
“Ta không rõ lắm.” Tống Bi Ngôn cẩn thận nói, “Nhưng ta thật sự nhìn thấy Tam tấc xà ở chỗ sư phụ.”
“Được rồi.” Cam Nhạc Ý cũng không tính dây dưa vấn đề này, quay đầu tiếp tục uống trà của hắn, “Mau giã dược!”
Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình đều không muốn trì hoãn, lập tức cùng Tư Mã Phượng đến thành Thanh Hà ngay trong ngày hôm đó. A Tứ đương nhiên cũng đi theo, một bụng bà tám không cách nào nói với Tống Bi Ngôn, cực kỳ dày vò.
Đoàn người giục ngựa tiến về phía trước, gần chạng vạng mới đến được Ưng Bối Xá ở trấn Bình Dương. Phó Cô Tình đưa ra chủ ý chi bằng tá túc ở Ưng Bối Xá một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ tiếp tục lên đường, khi tới được thành Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020325/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.