Thiệu Kim Kim nắm tay Hạ Linh, thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tư Mã Phượng ngồi xổm xuống, cười thật ôn hoà: “Mười năm trước thì sao? Mười năm trước ngươi kiếm đủ số chưa? Mẫu thân có vui không?”
“Vui!” Hạ Linh khẩn trương nhìn hắn, “Nhưng sao ngươi lại biết?”
“Vậy tại sao ngươi biết mẫu thân vui?”
“Bà ấy không theo ta nói chuyện nữa.” Hạ Linh có chút vui vẻ, “Ngủ không mơ đến bà, ban ngày bà ấy cũng không đến đây.”
Tư Mã Phượng dịu dàng hỏi: “Ban ngày bà ấy cũng tới sao?”
“Sẽ…sẽ đến! Luôn đi theo sau ta, không ngừng hỏi ta, kiếm đủ chưa, có muốn để mẫu thân an tâm không.” Hạ Linh khẩn trương đứng lên, trợn mắt nhìn xung quanh, “Tối hôm qua bà ấy còn ở đây, hiện tại, hiện tại ta không thấy nữa.”
Khi nàng nói chuyện cái cổ quái dị rụt rụt, tròng mắt loạn chuyển, đôi tay vẫn luôn bị Thiệu Kim Kim nắm chặt, trong động tác cổ quái thoạt nhìn càng thêm đáng thương.
Trì Dạ Bạch quả thật cảm thấy nàng ta rất đáng thương, vừa đáng giận vừa đáng thương. Tư Mã Phượng lại không suy nghĩ nhiều như hắn, ngược lại quay sang nhìn Thiệu Kim Kim.
“Phu nhân võ công mất hết, bắt trẻ con và ném chúng nó đi hẳn không phải là nàng.” Ngữ khí của hắn bình thản, không giống chất vấn, “Là ngươi phải không, Thiệu Các chủ?”
Thiệu Kim Kim không phủ nhận, cúi đầu thở dài một tiếng.
Mười năm trước khi hắn mang Hạ Linh đến thành Vinh Khánh khám bệnh, Hạ Linh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020306/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.