A Tứ bốc một nắm hạt thông, cùng bóc vỏ với Tống Bi Ngôn.
Trong tiểu viện của Cam Nhạc Ý khói mỏng lượn lờ, hắn đang nấu dược nước, để kiểm nghiệm tiểu cô nương đã trúng loại độc gì. Dược nước đã nấu hơn mười bình, nhưng nghiệm mãi mà vẫn chưa ra kết quả.
“Hôm nay phải nghiệm loại độc nào?” A Tứ hỏi.
“Không nghiệm độc.” Tống Bi Ngôn đáp, “Cơ hồ mọi loại độc đều nghiệm rồi, Cam lệnh sử nói bắt đầu nghiệm thứ khác.”
Việc nghiệm độc và kiểm tra xương cốt trong nghề ngỗ tác thường tốn rất nhiều thời gian. Cam Nhạc Ý vẫn muốn tạo ra một thứ có thể kiểm nghiệm tuyệt đại đa số độc tố, nhưng các loại thảo dược tương sinh tương khắc, thật sự không tìm ra thứ gì có thể đơn giản mau lẹ nghiệm độc. Hắn đành phải cân nhắc từng cái, cổ họng người trúng độc có màu xanh tím, hắn bèn nghĩ đến những loại độc khiến da người bị trúng độc chuyển thành màu xanh tím, kiểm tra từng loại một. Nhưng đều không phải.
“Không phải độc thì là gì?” A Tứ cực kỳ tò mò.
“Ta cũng không biết.” Tống Bi Ngôn cực kỳ thẳng thắn thành khẩn.
“Chẳng lẽ các nàng không phải trúng độc mà chết?”
“Ý của Cam lệnh sử là, quả thật là độc, nhưng không phải loại độc thông thường chúng ta thường thấy.”
A Tứ rắc rắc bóc vỏ hạt thông, có chút đăm chiêu.
“Ta nghĩ đến một việc.” Hắn nói, “Ngươi có biết Mộc miên nhân không?”
Tống Bi Ngôn thành thật nói: “Không biết.”
Sự kiện Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020275/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.