Tôn Uẩn quấn lấy Tống Tịnh Vãn nói chuyện phiếm đến rất muộn, thấy dáng vẻ mí trên đánh mí dưới của cô, ghen tị nói: “Người không tim không phổi đúng là có giấc ngủ tốt, đợi đến lúc trong lòng cậu có đối tượng, buổi tối sẽ ngủ không ngon đâu.”
“Có đúng thế không?” Tống Tịnh Vãn thực tế đã rất mệt mỏi, dựa theo lời Tôn Uẩn trả lời, chỉ cảm thấy mấy lời cô ấy nói đã bay từ tai này qua tai kia hết rồi.
“Trong tim có người thầm mến, không quản thời gian địa điểm, lúc nào cũng muốn gặp anh ấy, muốn biết anh ấy đang làm cái gì, muốn cùng anh ấy trò chuyện, cả đêm dùng thời gian để mơ mộng, sao mà ngủ được?”
Tôn Uẩn đang thầm thì một mình.
“Tống Tịnh Vãn, cậu nói xem, sao mà tình yêu lại vô lý vậy nhỉ? Nó không trưng cầu ý kiến của cậu, cũng mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, nói đến là đến. Nó tới, cậu đuổi cũng không đi, mỗi lần bị nó làm phiền, cậu như thể trở thành người khác, xem xem có ghét không?”
“Ghét.” Tống Tịnh Vãn đã nhắm hai mắt lại, ý thức dần dần biến mất.
Tôn Uẩn về sau có nói cái gì Tống Tịnh Vãn đều không nhớ rõ. Ngày hôm sau tỉnh lại, phòng bên cạnh đã sớm không còn hình dáng cô ấy. Trong lúc hoảng hốt mới nhớ ra hình như trời còn chưa sáng cô ấy đã đi, sau đó nhìn điện thoại thì thấy Wechat được gửi đến.
Tôn Uẩn: Tớ đi trước để kịp chuyến bay, trở về lại nói sau ha.
Lần này hẳn cũng là thông báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hoa/222364/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.