Bầu không khí im lặng mất mấy giây.
Tống Tịnh Vãn nhận ra Lâm Sân trước, gật đầu chào hỏi: “Chào anh, tôi tên Tống Tịnh Vãn. Tống Hoài Quân là chú tôi, chú bảo tôi ở đây chờ anh.”
Nói xong mục đích của mình, Tống Tịnh Vãn đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn Lâm Sân. Gió ngoài cửa sổ thổi vào đống giấy trắng trên bàn, phát ra thanh âm sột soạt rất nhỏ. Ánh mắt Tống Tịnh Vãn dần hiện lên vẻ khó hiểu, không biết vì sao anh nhìn cô mà không nói gì.
Anh rất cao, ngũ quan thâm thúy, mặc dù dáng dấp đẹp mắt nhưng toàn thân tản ra một loại cảm giác áp bách người khác. Vốn cô không lo lắng, nhưng bị anh nhìn một cách chăm chú nên trong phút chốc cả người bỗng trở nên căng cứng.
Cũng may sự xấu hổ không duy trì lâu, Tống Hoài Quân đã cười đi tới.
“Lâm Sân đến rồi đấy à, nào để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là giáo viên tôi tìm cho cậu, cháu gái tôi Tống Tịnh Vãn.” Anh không nhận ra sự khác lạ của bạn mình, tiếp tục quay sang hướng cô, “Đây là Lâm Sân, đề cập với cháu rồi, bạn tốt của chú.”
Thấy Tống Hoài Quân vô cùng nhiệt tình, Tống Tịnh Vãn lễ phép chào lại: “Chào chú Lâm ạ.”
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, sau khi cô nói 2 chữ “chú Lâm”, cái vẻ bức người kia giảm đi không ít.
Lâm Sân bị chữ chú này làm cho dở khóc dở cười, nói chuyện cũng nhẹ giọng hơn: “Không cần khách khí như thế, cứ gọi tên tôi là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hoa/222352/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.